Kim Tử Huân đã sớm nhìn Ngụy Vô Tiện không vừa mắt.
Lúc vào sân tìm y phiền toái còn chưa thành, chính hắn lại mất thể diện.
Mới rồi săn đêm vốn là hết thảy thuận lợi.
Ai ngờ từ nơi xa truyền tới tiếng sáo.
Chim trong rừng chợt bay lên.
Quỷ vật ở phụ cận bị triệu hoán.
Một đám lon ton nhảy lẹ tới muốn gãy chân chạy về nơi xa...
Kim Tử Huân hận tới nghiến răng, nghiến lợi.
Khó khăn lắm bắt được cơ hội này, hắn liền lên tiếng châm chọc một phen.
Trong lòng âm thầm sung sướng, đắc ý ngó qua Ngụy Vô Tiện bên kia....
Kim Tử Huân: "....."
Không nhìn còn tốt.
Nhìn xong, Kim Tử Huân cùng với một đám tiên môn bách gia chạy qua xem kịch không khỏi run da mặt, cảm giác tình huống dường như có chút mất khống chế.
Ngụy Vô Tiện mới vừa rồi bị chế nhạo đang để một tay lên người Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng giúp hắn vỗ đi bụi bặm bám trên tay.
Vẻ mặt y nghiêm túc lại hiền huệ, tựa như...!hiền thê lương mẫu...!vừa thâm tình lại còn...!hiền từ...!Trong miệng còn nhắc mãi: "Lam Trạm, ngươi sau này đánh nhau cẩn thận một chút.
Đừng có vì mấy người không có liên quan gì đó mà làm mình bị thương....!Làm bẩn áo cũng không được."
Lam Vong Cơ thành thành thật thật đứng đó để yên cho Ngụy Vô Tiện lăn lộn.
Con ngươi màu lưu li lành lạnh quét một vòng, cuối cùng dừng trên người Kim Tử Huân vừa mới rồi khẩu xuất cuồng ngôn (*).
(*: nói ra lời ngông cuồng)
Mọi người: "......"
Kim Tử Huân: "......."
Mà Lam Vong Cơ sau khi tiếp một kiếm kia của Kim Tử Hiên, thấy thanh thế to lớn, dẫn đến nhiều người ở gần chạy đến xem.
Trong đó có Lan Lăng Kim Thị cầm đầu, có nhiều gia tộc phụ thuộc, không khỏi làm cho bên Ngụy Vô Tiện rơi xuống hạ phong.
Hắn vốn định hộ Ngụy Vô Tiện đằng sau người.
Nhưng Ngụy Vô Tiện trời sinh cũng không phải dạng người hiền lành như vậy.
Lam Vong Cơ thấy y không có ý muốn trốn tránh, liền cũng mặc cho y hồ nháo....
Kim Tử Huân thấy một phen lời nói của bản thân không những không áp chế được Ngụy Vô Tiện, hả giận cho hắn, ngược lại còn chọc ra mắt lạnh của Lam Vong Cơ, cả kinh tới ra một thân mồ hôi lạnh.
Ngày thường Ngụy Vô Tiện cà lơ phất phơ, biểu hiện cực kỳ trương dương, ương ngạnh, đắc tội không ít người.
Lần này nếu hai bên cãi nhau, tranh chấp.
Nhất định là không người về phe y.
Mà Lam Vong Cơ lại không như thế.
Thân là mẫu mực của con cháu thế gia, không chỉ được trưởng bối tín nhiệm ưu đãi sâu, còn rất có uy vọng trong lớp người cùng thế hệ.
Không cần biết là con cháu nhà ai cũng không dám tùy ý trêu chọc hắn....
Kim Tử Huân: "....." Cái đầu không thể nào nói là thông minh của Kim Tử Huân trong chớp mắt lĩnh ngộ ra hắn đại khái có lẽ là thật sự gặp rắc rối rồi.
82.
Thêm một chuyện ầm ĩ nữa.
Động tĩnh bên này thực sự lớn chút.
Không qua bao lâu, nhóm người thứ hai cũng đuổi tới.
Người tới chính là Kim phu nhân cầm đầu người của Lan Lăng Kim Thị.
Bà ta trước đó còn ngồi trên đài xem săn, nhìn thấy hai đạo ánh kiếm đến tận trời.
Một đạo là từ Tuế Hoa, khó tránh khỏi lo lắng, bởi vậy cũng chạy lại đây nhìn một cái.
Vừa mới đáp xuống đất, đã thấy Kim Tử Hiên tung tăng nhảy nhót bên kia mới yên lòng.
Bà kéo tay Giang Yếm Ly, dịu dàng hỏi: "A Ly, là thằng nhóc chết tiệt này lại ăn hiếp ngươi?"
Kim Tử Hiên: "......"
Giang Yếm Ly vội đứng giữa hai người khuyên nhủ: "Không có."
Ngụy Vô Tiện cũng lo lắng cho Giang Yếm Ly, đứng xa xa nhìn thoáng qua, thấy bên kia có người che chở mới yên lòng.
Y cũng không muốn trộn vào mấy chuyện vớ vẩn này, đang muốn dẫn sư tỷ và Lam Vong Cơ rời đi.
Ai ngờ Kim Tử Huân kia thật là không có tí nhãn lực nào, thấy y phải đi rồi còn vội vàng chạy lên ngăn lại, cả giận nói: "Đứng lại.
Hiện giờ sự tình ồn ào thành như vậy, ngươi còn dám bỏ đi?"
Ngụy Vô Tiện: "......"
Ngụy Vô Tiện thấy hắn lại dây dưa tiếp, lửa giận trong lòng bùng lên, giây lát nhớ tới Lam Vong Cơ.
Hắn dường như là vì vấn đề của quỷ đạo mà rất lo lắng cho cảm xúc của y.
Nhớ đến đây Ngụy Vô Tiện mới miễn cưỡng áp xuống lửa giận, lại tinh tế đánh giá Kim Tử Huân một phen, hỏi: "...Chuyện gì?" Thứ cho y nói thẳng.
Vị Kim công tử này trước mặt nghĩ như thế nào, y thật sự nhìn không ra.
Chỉ có thể giải thích là không có não cùng với cố tình kiếm chuyện.
Kim Tử Huân tức tới đỏ mặt, nói: "Ngươi cũng không biết ra chuyện gì? Hôm này là ngày bách gia vây săn, ngươi thật là muốn làm nổi bật a? Toàn bộ quỷ vật đều bị ngươi chiếm đi.
Ngươi rất đắc ý phải không?"
Lam Vong Cơ chau mày.
Sự tình nếu là theo lời Kim Tử Huân, thế cục sẽ bất lợi cho Ngụy Vô Tiện.
Hắn lo cảm xúc của Ngụy Vô Tiện bị kích động, cãi vã với chúng tiên môn, mới nhẹ nhàng quấn ngón tay, kéo ống tay áo y, nhỏ giọng nhắc nhở: "...Ngụy Anh, không thể..."
Ngụy Anh gật đầu với hắn.
Nửa điểm lửa giận muốn dấy lên trong nháy mắt bị diệt không còn cái gì.
Y quay đầu nhìn Kim Tử Huân, làm một bộ ngây thơ, hỏi ngược lại: "Ngày lớn bách gia vây săn...!còn không phải là lúc mọi người cố gắng nổi bật một phen sao?"
Mọi người chung quanh nguyên bản còn một bụng công phẫn: "...." Hình như...!cũng có lý?
83.
Kim Tử Huân thật không nghĩ Ngụy Vô