Lam Hi Thần nhìn chằm chằm hai người Vong Tiện đứng gần tới sắp dán vào nhau hồi lâu, lại nghiền ngẫm vẻ mặt Lam Vong Cơ, cuối cùng kết luận.
Đệ đệ y giờ phút này hẳn là đã bắt được Ngụy công tử vào tay rồi.
Lam Hi Thần: "......"
Y bấm tay tính toán.
Chính y và đệ đệ tách ra không quá hai canh giờ.
Tuy rằng không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho hai người này tiến triển nhanh chóng như thế.
Nhưng nếu sự đã thành, Ngụy Vô Tiện cũng coi như một nửa người của Lam Gia.
Mới vừa rồi y thấy không khí ở đây không đúng, lại thấy khí thế của Kim Tử Huân hung mãnh như vậy...!Tuy nói là hunh mãnh hư trương thanh thế, nhưng vẫn có thể nhận ra người này đang nhằm vào đạo lữ tương lai của đệ đệ y.
Trong lòng y muốn giúp đỡ một phen, liền hỏi: "Ngụy công tử có chuyện gì khó xử sao?"
Lời này của Lam Hi Thần vừa ra làm cho người thế gia trong lòng tuôn ra đủ thứ suy nghĩ điên cuồng.
Hàm Quang Quân và Trạch Vu Quân trước sau đối với Ngụy công tử thật tốt.
Mà người Lam thị trước giờ danh dự cực tốt, như vậy...!nếu giúp Kim Tử Huân chính là đối ngược lại với Cô Tô Lam Thị....
Ngụy Vô Tiện vốn định biểu hiện tốt một phen trước mặ người nhà của Lam Vong Cơ, để lại ấn tượng tốt.
Y không trông cậy vào Lam Khải Nhân.
Chỉ còn có Lam Hi Thần.
Ai ngờ chính y còn chưa chuẩn bị xong, đại ca tương lai liền đón đầu đi lên rồi.
Dường như còn rất là...!nhiệt tình đi?
Nụ cười ấm áp như gió mùa xuân xưa nay của Trạch Vu Quân giờ đây có chút khiếp người khó hiểu.
Ngụy Vô Tiện lo Lam Hi Thần bị đoạt xá, tiến đến bên tai Lam Vong Cơ, nhỏ giọng thì thầm: "....Lam Trạm, ngươi mau nhìn Trạch Vu Quân..."
Hơi thở ấm áp phà vào bên tai, thổi cho người nghe tê dại không thôi.
Bàn tay Lam Vong Cơ nắm chặt thành quyến, chịu đựng lỗ tai dâng lên nhiệt độ kinh người.
Còn ráng phân một ánh mắt về phía Lam Hi Thần, chỉ thấy nụ cười ý vị sâu xa trên mặt huynh trưởng.
Hắn dời đi tầm mắt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta nhìn không ra dấu vết bị đoạt xá.
Chỉ là hôm nay Trạch Vu Quân thật sự cổ quái.
Bởi vậy mới hỏi ngươi.
Rốt cuộc hai người các ngươi là huynh đệ ruột thịt.
Ở chung lâu rồi.
Nếu có chỗ dị thường hẳn là vừa thấy liền biết."
Lam Vong Cơ: "....."
Lam Vong Cơ gian nan nói: "....Huynh trưởng...!không có....!Dị thường..."
Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Vậy sao.
Là ta quá lo lắng."
85.
Lam Hi Thần hỏi chuyện.
Ngụy Vô Tiện không đáp, còn quay đầu nhỏ giọng nói cái gì đó với Lam Vong Cơ.
Mọi người thấy tình cảnh như vậy, không khỏi nhìn sắc mặt Lam Hi Thần bị làm lơ, lại thấy trên mặt Trạch Vu Quân không những không có chút nào xấu hổ, nụ cười càng thêm sâu, làm cho nữ tu đứng ở đây đỏ mặt một trận.
Kim Tử Huân nắm lấy cơ hội: "Ngụy Vô Tiện, Trạch Vu Quân đang nói chuyện với ngươi.
Ngươi lại chậm trễ như vậy, chọc cho Trạch Vu Quân không thoải mái, thật sự là cuồng vọng tới cực điểm."
Lam Hi Thần: "....?" Nụ cười của y cứng đờ...!không thoải mái?
Mọi người: "....." Bọn họ xem như nhận ra Kim Tử Huân này thực sự là không có một chút nhãn lực nào.
Ngụy Vô Tiện không để ý hắn, cười với Lam Hi Thần hỏi: "Xin lỗi a, Trạch Vu Quân.
Là Ngụy mỗ sơ sót."
Lam Hi Thần nói: "Không sao."
Ngụy Vô Tiện đang muốn nói cái gì nữa, chuyên tâm săn sóc quan hệ với nhà chồng tương lai.
Kim Tử Huân ở một bên lại thấy chính hắn lần thứ hai bị làm lơ, khó thở trong lòng, mở miệng ngắt lời: "Ngụy Vô Tiện, đây là gia giáo của Vân Mộng Giang Thị các ngươi sao? Cũng chỉ có như thế."
Lời này vừa ra, người ở đây toàn bộ thần sắc đại biến.
Kim phu nhân nói: "Tử Huân! Lui ra!" Nếu Ngụy Vô Tiện không có quan hệ gì với Lam Thị thì cũng thôi.
Hiện giờ y lại quan hệ tốt với Lam Thị Song Bích, không tiện đắc tội.
Câu vừa rồi còn lôi vào toàn bộ Vân Mộng Giang Thị.
Liền cả con dâu tương lai bà nhìn trúng cũng không may mắn thoát khỏi.
Ngụy Vô Tiện mới rồi còn cười, lúc này đã đen mặt.
Hai chữ "gia giáo?" âm trầm truyền ra từ hư không.
Y còn đang muốn tiến đến tô lên mấy màu nữa trên mặt thứ đồ kia thì Lam Vong Cơ đã bước lên trước, ngăn y ở phía sau.
Hắn nói: "Lời này của Kim công tử không ổn."
Kim Tử Huân vốn tưởng quan hệ của hai người chỉ hơi gần một chút, không thể tưởng Lam Vong Cơ có thể bảo hộ Ngụy Vô Tiện tới tận đây, ngây ngốc đứng tại chỗ không nói được cái gì.
Ngụy Vô Tiện giơ hai tay đẩy cánh tay Lam Vong Cơ: "Lam Trạm ngươi cản ta làm chi? Thứ này đánh chết cũng không