Sau khi nghe Lam Hi Thần đại khái kể xong chuyện của con chim sẻ nhỏ kia, Ngụy Vô Tiện lập tức khởi hành, rời khỏi Vân Thâm bay tới đỉnh núi nơi Tước tộc đang sinh sống.
Thấy một con phượng hoàng rực lửa chói lọi từ trên trời giáng xuống, Ôn Tình buông hạt giống củ cải trong tay, nhìn tiểu phượng hoàng kia hóa thành hình người, tức giận nói: "Tổ Phượng rất tốt sao không ở, chạy đến ngọn núi nhỏ này của chúng ta để làm gì? "
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười nịnh nọt: "Tới chẳng phải là vì có chút việc muốn hỏi ngươi sao."
Tuy nguyên thân của Ôn Tình là chim sẻ, nhưng y thuật lại cực kỳ cao minh, người của Phượng tộc thường mời nàng đến khám bệnh.
Trước kia mỗi khi thân thể Ngụy Vô Tiện có chỗ nào không khỏe, Tàng Sắc liền mời Ôn Tình tới, một chén thuốc đắng luôn bày ra trước mặt, có nài nỉ khóc lóc lăn lộn cỡ nào cũng phải nuốt xuống.
Tiểu Phượng Hoàng bình thường bất hảo bất kham cỡ nào cũng phải đối với vị nữ y sư sấm rền gió cuốn này sinh ra vài phần kính sợ.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, nói, ngươi lại gây ra họa gì rồi? "
(无事献殷勤,非奸即盜: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: ân cần với mình tức là có chuyện nhờ vả, muốn chiếm lợi từ mình.
Phi gian tức đạo để hình dung những người tới gây rối, kiếm chuyện.)
Ngụy Vô Tiện thập phần ủy khuất: "Nào có, ta đến đây cốt để thỉnh giáo ngươi một chuyện.
"
"Chuyện gì?"
"Tước tộc các ngươi có con chim sẻ nào biết phun lửa không? "
Ôn Tình suy tư một hồi, dường như nhớ tới chuyện gì cực kỳ thống khổ, cau mày nói: "Bây giờ thì không, nhưng trước kia thì có."
"Nói nghe một chút đi? "
Nói đến con chim