Năm ngoái, Lam Vong Cơ đã có thỏa thuận với Bách gia tại Thanh Đàm hội, bỏ hơn hai trăm đài quan sát ở những nơi quá xa xôi.
Bách gia không một ai dị nghị, phần lớn còn khen Tiên đốc anh minh.
Lại còn phanh phui ra việc năm đó Kim Quang Dao xây đài quan sát đã len lút lấy tiền bỏ túi riêng.
Lam Vong Cơ thu tất cả vào tai, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lấy trà thay rượu đón nhận những lời nói đó.
Năm nay, Lam Vong Cơ muốn bắt đầu bước tiếp theo.
Ngụy Vô Tiện nghe ý kiến của y, nó khá đơn giản: Không nhất thiết phải bó đài quan sát đi, nhưng việc cần làm là cải thiện lại tất cả.
Nhưng môn phái ở địa phương đóng giữ không đáng tin cậy, vậy nên cần phải có người giám sát.
Người giám sát không phải chỉ riêng người ở đại thế gia gần đó, tốt nhất là người ở khu vực khác tới.
Giống như đài quan sát ở Cô Tô thì mời người ở Thanh Hà hoặc Vân Mộng tới trông coi, lúc này mới có thể đảm bảo công bằng.
Y vẫn chưa áp dụng những suy nghĩ này thành một biện pháp cụ thể, Thanh Đàm hội tổ chức sau Trung thu, dù sao thì vẫn còn lâu mới tới.
Nhưng trước đây không lâu, có lẽ là khi Lam Hi Thần đến Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ đã nhìn thấu ý định của các trưởng lão Lam thị.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, các trưởng bối mãnh liệt phản đối, tất cả đều đau đầu, chỉ trích vào ý nghĩ hão huyền của Lam Vong Cơ, vì như vậy sẽ làm lung lay địa vị của Lam gia.
Nói cho cùng, có gia tộc nào lại muốn nhà khác nhúng tay vào địa bàn của mình? Ngụy Vô Tiện nghĩ, cho dù Lam Hi Thần đã hứa giúp đỡ nhưng chuyện này cũng không dễ thực hiện, huống chi lại còn một số thế gia ngoan cố.
Khả năng thành công cơ bản là không có.
Nhưng hắn với Lam Vong Cơ đều hiểu rõ, chuyện đài quan sát này không thể bỏ mặc được, càng kéo dài thì mọi chuyện càng khó xử lý.
Biện pháp tìm người giám sát cũng không tệ nhưng cần phải thực hiện khéo léo.
Vì vậy qua mấy ngày sau, lúc hắn không việc gì làm đã nghĩ ra một cách này, lại cùng Lam Vong Cơ thảo luận mấy ngày, cuối cùng đã đưa ra một biện pháp khả thi hơn.
Tiếc là, dù đã khéo léo nhưng ít nhiều cũng làm phật lòng các trưởng bối Lam gia, vì vậy Lam Vong Cơ gấp rút chuẩn bị những việc này trong những ngày qua, lại còn phải liên tục trấn an những lão già ngoan cố đó.
Hè có nhiều nạn hạn hán, lũ lụt, mùa đông tới lại gặp tà ma yêu thú, hết xuân phải dốc toàn bộ lực lượng.
Mấy ngày nay Lam Vong Cơ lu bu công việc, thường xuyên ra ngoài.
Lam Vong Cơ bận rộn nhiều chuyện, Tiên đốc bận rộn cũng là điều đơn nhiên...Nhưng hắn thì sao? Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn chiếc lá phong lan bị hắn vô thức siết chặt lúc nào không hay, hắn thở dài lần nữa: Aizzz, nếu không phải hắn đang còn bệnh thì sẽ giúp nhiều cho Lam Trạm.
Có lẽ do nét mặt của hắn quá ủ rũ, Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy đứng một bên nhìn nhau, mười phần hoang mang, cảm thấy Ngụy tiền bối có lẽ đang có chuyện trong lòng.
Dù sao bọn họ cũng là tiểu bối, mỗi ngày đều học tập rồi xuống núi săn đêm, trưởng thành trong mười năm huyền môn sóng yên biển lặng vậy nên hoàn toàn không biết chuyển gì, cũng không biết tương lai mình sẽ gánh vác tránh nhiệm thế nào.
Ngụy Vô Tiện mang theo đôi tay có mùi thơm phong lan sờ sờ cái mũi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Trước đây hắn không nhận thấy hai đứa nhỏ trước mặt mình cũng được coi như nhân tài kiệt xuất của thế hệ bây giờ, nếu so sánh thì hắn năm đó, cùng với Lam Trạm thậm chí cả Giang Trừng và Kim