Ngụy Vô Tiện làm một giấc tới chạng vạng tối.
Lam Vong Cơ xong việc thì quay về Tĩnh thất, đánh thức hắn dậy.
Người này khi trở về thì việc đầu tiên là phải tìm hắn, thấy hắn đang ngủ, y tới bên giường.
Ngụy Vô Tiện ngủ đã lâu, nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nên hắn lập tức mở mắt, thấy Lam Vong Cơ đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi "Sao lại ngủ?"
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, giọng khàn khàn "Không có gì.
Tại sau bữa trưa ta thấy chán nên lên giường đi ngủ"
Lam Vong Cơ rót cho hắn một chén nước ấm, đưa vào tay hắn.
Ngụy Vô Tiện một hơi uống hết, cảm thấy yết hầu khô khốc khá hơn một chút, nói "Ngày mai ngươi phải ra ngoài sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu "Ta đã nói việc này với huynh trưởng, huynh ấy đã đồng ý, nhưng có những chỗ phải tính lại kĩ càng"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy không tệ, dù sao Trạch Vu Quân cũng làm gia chủ nhiều năm, những chuyện xả giao bình thường sẽ tốt hơn Lam Vong Cơ.
Sau đó, hắn đem đặt chén ở đầu giường, hắng giọng nói "Thương lượng với ngươi chuyện này" giọng hắn mềm nhũn, nói khẽ "Mấy ngày nữa, bọn Tư Truy xuống núi săn đêm, ta có thể...đi chung không?"
Lam Vong Cơ nhíu mày, không cần suy nghĩ "Ngươi cần nghỉ ngơi nhiều hơn"
"Ra ngoài phơi nắng, ngắm cảnh cũng rất tốt cho thân thể nha! Bọn Tư Truy rất đáng tin, ta đi theo để xem..." Ngụy Vô Tiện nắm tay áo, lắc nhẹ rồi lẩm bẩm "Hơn nữa, một mình ở Tĩnh thất...thật sự rất là nhàm chán"
Nhưng Lam Vong Cơ vẫn còn căng thẳng, không có ý định thả lỏng.
Im lặng nửa ngày mới nói "Để ta suy nghĩ thêm"
Ngụy Vô Tiện thất vọng mím môi, biết được ý tứ của những lời này, thực tế chính là lời từ chối gián tiếp.
Nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra cách khác để thuyết phục đối phương ngay lập tức: Hắn có nên nói rằng mình muốn hướng dẫn bọn tiểu bối nhiều hơn không? Sợ là Lam Trạm lại thấy cái này càng phí sức hơn.
Nếu hắn nói muốn nhân cơ hội đi điều tra cuộc sống người dân một phen, chia sẻ một chút với Tiên đốc? E là Lam Trạm sẽ trực tiếp từ chối hắn: Có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng.
Ngụy Vô Tiện thở dài trong lòng, tự an ủi mình: Thôi, chuyện này cũng đã trong dự liệu.
Cũng may là Lam Trạm không trực tiếp từ chối, cách mấy ngày hắn sẽ thử quầy rầy đòi hỏi y thử xem sao.
Sau khi ăn tối rồi uống thuốc, hắn đi theo Lam Vong Cơ đọc một số văn thư ở dưới ánh nến, hắn lại buồn ngủ.
Cũng không nhớ rõ mình đã ngủ lúc nào, lúc mở mắt ra đã là hừng đông.
Ánh nắng mùa hè luôn luôn chói chang, Ngụy Vô Tiện mở mắt ra rồi nhanh chóng nhắm lại, mơ hồ đưa tay sờ qua bên cạnh, trống trải nhưng vẫn còn hơi ấm.
Xem ra Lam Vong Cơ vẫn chưa đi lâu.
Bỗng nhiên, ngón tay hắn đang mò mẫm trên giường thì đụng phải thứ gì đó ấm ấm mềm mềm.
Ngụy Vô Tiện bị dọa đến mức mở to mắt và bật dậy trên giường.
Một đám tròn tròn theo động tác của hắn