Đến Tĩnh thất, lại thấy nhiều thỏ như vậy, Lam Cảnh Nghi thốt lên "Ngụy tiền bối, một lúc mà người bắt nhiều như vậy, ăn không hết đâu"
Ngụy Vô Tiện trừng hắn "Ngươi đang nghĩ cái gì đấy!"
Lam Cảnh Nghi ngượng ngùng che miệng lại, núp sau lưng Lam Tư Truy.
Lam Tư Truy bất đắc dĩ nhìn một cái, quay đầu hỏi "Ngụy tiền bối, sao lại nhiều thỏ như vậy?"
"Hàm Quang Quân nhà các ngươi bắt đấy, sợ ta buồn chán nên tìm cho ta chút chuyện làm" Ngụy Vô Tiện đem con thỏ kia đặt vào tay Lam Tư Truy "Các ngươi đến rất đúng lúc, cùng ta đem những con thỏ này về sau núi đi"
Lam Tư Truy tay chân luống cuống ôm thỏ, một lúc sâu mới kịp phản ứng "Hả" nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ra sau tấm bình phong thay y phục mới vội vàng hỏi "Ngụy tiền bối, người, người muốn đi ra ngoài sao?"
Ngụy Vô Tiện thay cái áo màu đen đơn giản, khoác thêm áo choàng màu đỏ mà Lam Vong Cơ mua cho hắn, nói "Làm sao, chỉ đi ra sau núi.
Cách có mấy bước thôi, coi như giúp ta giải sầu một chút"
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi muốn ngăn nhưng ngăn không được, đành phải bắt mấy con thỏ, lại để Ngụy Vô Tiện ôm mấy con.
Trước khi ra cửa còn khẩn trương giúp hắn trùm mũ áo choàng lên, tránh gặp gió, nhức đầu.
Ngụy Vô Tiện cười rồi đi sau, ôm trong ngực ba con thỏ nhỏ, hắn đi theo hai bóng lưng ôm thỏ ngã trái ngã phải, chậm rãi đi về phía sau núi.
Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi cánh cửa Tĩnh thất.
Cảnh vật bên ngoài không có gì khác so với những gì hắn đã thấy trong quá khứ.
Nhưng không hiểu tại sao hắn lại sinh ra cảm giác đã lâu rồi không gặp, có lẽ đó là cảm giác của một thân thể đã ngủ say một năm.
Mấy đệ tử trẻ tuổi của Lam thị, không ngăn được tò mò nhìn về phía bên này, Ngụy Vô Tiện vội vàng cuối thấp đầu, dùng vành nón che khuất gương mặt, thầm nghĩ: Đừng nhận ra ta lại tốt.
Cũng may đoạn đường đi đến sau núi ít người, bọn họ cũng gặp không nhiều người.
Đi đến rừng trúc, Ngụy Vô Tiện đặt con thỏ xuống bãi cỏ xanh.
Vừa lúc, ánh nắng xuyên qua khe hở của những tán cây, từng chút một rơi xuống khu rừng.
Hai tiểu bối bên cạnh đều đã đổ mồ hôi, hắn mặc dày như vậy nhưng cũng không cảm thấy mệt, không cảm thấy nóng.
Hắn sờ lên cổ tay của mình, tay vẫn còn mang theo chút lạnh, so với người khác thì hắn lạnh hơn nhiều.
Lam Tư Truy chú ý tới tình trạng của hắn, thả con thỏ cuối cùng xuống, dìu hắn ngồi xuống tản đá lớn nghỉ ngơi một lát rồi mới đứng dậy về Tĩnh thất.
Lam Cảnh Nghi đưa tay che nắng cho hắn.
Cho tới khi quay về Tĩnh thất, hai người bọn họ vây quanh hắn.
Ngụy Vô Tiện nói "Không sai, không sai.
Đến lúc săn đêm, phải phiền hai vị chiếu có nhiều hơn rồi"
Lam Cảnh Nghi cao hứng "Hàm Quang Quân đồng ý rồi?"
Ngụy Vô Tiện dừng lại, cười ngượng ngùng "Nhanh thôi, rất nhanh y sẽ đồng ý"
Vẻ mặt hai bọn họ có chút thất vọng, như con thỏ nhỏ rủ đôi tai dài xuống, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng