Ngụy Vô Tiện chẳng hề nghĩ đến chuyện săn bắn, hắn buồn cười nhìn qua bọn họ, thản nhiên nói "Không đi.
Ta không muốn liên quan đến Bách gia nữa, mệt lắm"
Lam Cảnh Nghi chất vấn "Vậy, sau này thì sao?"
Ngụy Vô Tiện nhíu mày: Sau này? Hắn chưa từng nghĩ đến sau này.
Bất luận là quá khứ hay hiện tại thì hắn vẫn đang sống ở hiện tại mà, quan tâm nhiều đến tương lai thì hắn sẽ bị cho là bốc đồng và đó cũng chính là không chừa đường lui cho cả bản thân mình.
Điều này không sai...Cũng đừng nhắc đến cái thân thể bệnh tật này nữa, sống thêm một ngày, một tháng, một năm cũng coi như lời rồi, cần gì phải lo nghĩ đến tương lai? Cho nên hắn đáp lại nhẹ nhàng "Chuyện của sau này, sau này hẳn nói"
Bọn tiểu bối còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ỉu xìu ngậm miệng lại.
Ngụy Vô Tiện biết rằng hai người họ vẫn còn đang áy náy: Nếu không phải lần trước săn đêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ mùa thu này khỏe khoắn hơn một chút, dù không đi săn bắn nhưng cũng có thể ra ngoài giải sầu một tí.
Những nỗ lực tập đi ở mùa xuân hè lúc trước đã tan thành mây khói, và mùa thu đông này rất có thể sẽ là một trận đau ốm triền miên, phí thời gian nằm trên giường bệnh.
Ngụy Vô Tiện nói rất nhiều để trấn an hai người họ, nhưng với vẻ mặt tái nhợt, thỉnh thoảng còn ho khan, nên chẳng có tí thuyết phục nào.
Hắn cũng không tính sẽ xuống đất đi lại, rèn luyện như mùa xuân hạ.
Thời tiết bây giờ càng lạnh, xuống đất sẽ dễ cảm lạnh hơn, mà ban ngày Lam Vong Cơ cũng không có ở đây, hắn sợ sẽ bị nhiễm phong hàn như Tết năm ngoái nên đành an phận bọc chăn nằm ở trên giường.
Mình không an ủi được nên đành tìm Lam Vong Cơ nói chuyện này một xíu.
Tiên đốc bận rộn cả ngày vừa mới rửa mặt xong, lúc đi vào phòng ngủ còn mang theo một thân hơi nước, y đến bên giường dùng linh lực sưởi ấm người sau đó mới cởi giày bước lên giường.
Ngụy Vô Tiện vẫn luôn thích dựa vào người y, rất ấm áp, một lúc sau hắn đã buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài hỏi "...Có phải chúng ta đã gây ra áp lực cho bọn Tư Truy không?"
Đám tiểu bối có nỗi lòng riêng, cũng có hổ thẹn.
Sự việc đã xong nhưng sự áy náy vẫn chưa hoàn toàn mất đi.
Nhất là Lam Tư Truy, nhớ lại những chuyện trong quá khứ, trong người lại chảy dòng máu bướng bỉnh của một nhánh Kỳ Sơn Ôn thị, rất khó để