Không lâu sau, cuộc săn bắn được tổ chức ở Dương Sơn, một vùng ngoại ô ở Tây Bắc Cô Tô, nó được diễn ra trong vòng ba ngày.
Đây là một sự kiện lớn của Huyền môn, ngoài thành Cô Tô ngựa xe rộn ràng, dù là những tu sĩ phân tán ở các môn phái thì vẫn cần được tiếp đón đầy đủ.
Cho nên đa số đệ tử nội môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ đã sớm ra ngoài, lo liệu các công việc khác nhau cho đại hội săn bắn.
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cũng trong số đó, họ xuống núi trước hai ngày.
Hai người tạm biệt Ngụy Vô Tiện rồi thu dọn hành lý cùng đồng bạn xuống núi, nhưng không ngờ lúc đi qua Lan thất thì gặp Lam Vong Cơ và bị y cản lại.
Lam Vong Cơ cũng mới từ dưới núi về, nhìn hướng đi có lẽ là quay về Tĩnh thất.
Lý do ngăn bọn họ lại chính là để thực hiện lời hứa lúc trước với Ngụy Vô Tiện, và hỏi thăm tình hình của hai người họ.
Nhưng mà thời gian có hạn nên y đành đi thẳng vào vấn đề, nhắc đến những nỗi lo lắng của Ngụy Vô Tiện, sau đó mới nói "Lượng sức mình, không lo được, mất.
Nếu không sẽ đảo lộn mọi thứ, không tốt".
Truyện mới cập nhật
Vốn chỉ khuyên bọn họ không cần quá áp lực, nhưng vì quá khẩn trương nên hai người họ lại hiểu thành: Vốn dĩ chỉ lo lắng cho thân thể Ngụy tiền bối nhưng không ngờ lại khiến đối phương hao tâm tổn trí vì hai người họ, thật không tốt.
Thế nên hai người họ mặt xanh mặt đỏ, lộ rõ vẻ áy náy.
Lam Vong Cơ thấy vậy, bất đắc dĩ phải đổi cách an ủi khác "Thứ hạng săn bắn chỉ là hư danh thôi" dừng một lát y nói tiếp "Nếu hai ngươi quan tâm, chi bằng làm điều gì đó thiết thực hơn"
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đã dồn nén lo lắng trong lòng quá lâu nên phải tìm cách trút bỏ thôi.
Nếu hai người có được hạng nhất trong lần săn bắn này thì sẽ chiếm được nụ cười của các trưởng bối, đó cũng như tặng viên ngọc quý để đáp lại sự dạy dỗ của Lam thị, chẳng lẽ Ngụy Vô Tiện thật sự không coi trọng cái xếp hạng danh dự này? Chi bằng hãy làm gì đó thiết thực hơn: Yêu thú sẽ thuộc về người săn được, có không ít yêu thú quý hiếm, có thể tặng thêm ít dược liệu, không chỉ dễ lấy lòng người mà đó cũng là con đường tắt để xoa dịu sự áy náy của hai bọn họ.
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi ngây ngốc một hồi mới hiểu được ý tứ trong câu nói của Lam Vong Cơ.
Lam Tư Truy ngập ngừng hỏi "Vậy tụi con...sẽ kiểm tra lại danh sách các yêu thú?" chờ đến khi Lam Vong Cơ gật đầu thì hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Lam Cảnh Nghi hào hứng nói tiếp "Vậy, tụi con tra cứu thử, hẳn là sẽ tìm thấy chút gì đó hữu ích để Ngụy tiền bối dưỡng bệnh" Cả hai đều cảm thấy phương pháp kia không tệ, hai người nhỏ giọng thảo luận nên đưa lễ vật gì thì tốt.
Cả hai đứng đấy một hồi thì nghe thấy tiếng chuông ở Lan thất, hai người giật mình: Đã không còn sớm nữa.
Bọn họ vội vàng cảm ơn Hàm Quang Quân rồi chuẩn bị rời đi.
Bước được mấy bước, Lam Tư Truy quay đầu lại chỉ thấy Lam Vong Cơ vẫn còn đứng đó nhìn bọn họ.
Ở phía sau, một đám tiểu bối nối đuôi nhau ra khỏi Lan thất, tất cả đều vui vẻ thoải mái nói về đại hội săn bắn sắp diễn ra.
Một vị tiên sinh chậm rãi bước ra cửa, theo sau là một đệ tử đi theo, ánh mắt mang theo phần tôn kính và ngưỡng mộ.
Đó vốn là một cảnh tượng mà cậu đã gặp qua nhiều lần khi ở Vân