Những lo lắng phía trước còn chưa giải quyết được, sao bây giờ lại thêm cái mới nữa chứ? Lam Cảnh Nghi quá uể oải nhưng mà vất vả lắm mới có thể thu hút được sự chú ý của Lam Tư Truy, nhưng hiện tại còn có việc phải làm, hắn đành cắn răng, giậm chân nói "Àiiii, một lát nữa đi.
Trước mắt săn cáo trước.
Săn xong thì ta nói cho các ngươi"
Âu Dương Tử Chân không nói gì, thầm nghĩ chắc là có chuyện gì đây mà nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc đi săn.
Cứ như vậy đến giờ Thân, cuộc săn bắn kết thúc, bọn họ săn được hai mươi sáu con Tam vĩ huyền hồ, số lượng có cách xa so với mục tiêu đặt ra.
Nhưng may là sự thiếu hụt bộ lông có thể dùng tay nghề may áo tốt để đắp vào.
Xong xuôi, ba người lấy lông ra từ túi càn khôn, làm thành một cái núi máu nhỏ ở ngay dưới chân mỗi người, mọi người ở đây không thể không nhìn qua.
Nhưng Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi lại có chút thất vọng chẳng nói lời nào, cũng không hề vui vẻ.
Đừng nhắc đến số lượng cáo đã săn được nữa.
Lúc đại hội săn bắn kết thúc, Lam Cảnh Nghi mới kể cho hai người những lời đồn đại từ miệng của Kim Lăng khiến hai người họ sốc nặng.
Lúc tiến vào hội trường, vì để xác minh thật giả nên Âu Dương Tử Chân đã vội vã đi tìm người thám thính một phen, phát hiện có người thế mà lại tin vào lời đồn này, cậu tức giận nghiến răng nghiến lợi, thật hoang đường.
Không săn được mục tiêu lý tưởng, lại còn bị những lời đồn này làm cho đau hết cả đầu.
Dù Trạch Vu Quân tuyên bố ba người bọn họ đã giành được giải nhất trong cuộc săn này, còn được ban cho rất nhiều linh đan để tu luyện, nhưng bọn tiểu bối cũng chẳng mấy vui