Lam Vong Cơ im lặng nửa ngày, đặt chén trà ấm trong tay xuống bàn, đối mặt với Ngụy Vô Tiện.
Y nói "Mới nãy...lúc thúc phụ sắp rời đi đã nói, chuyện này đáng khen hay đáng chê cũng khó mà kết luận, chỉ có thể để người đời sau phán xét"
Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói đó, còn hiểu được nỗi lo lắng của Lam Vong Cơ.
Huyền Môn Bách gia chẳng khác gì một bãi nước đọng cả.
Chẳng ai trong bọn họ có thể phán xét, làm vậy chính là tạo nên một đầu nguồn khác cho vũng nước này, làm đảo loạn vũng nước đó thì sẽ có những ảnh hưởng gì đây: Cho dù bọn họ cố dự đoán tương lai trong năm mười năm nữa, nhưng bốn mươi, trăm năm nữa thì sao biết trước được?
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ im lặng không nói thì cười ha ha, vươn người về phía trước, cười nói "Để ta bịa ra giúp ngươi một các kết cục hỏng bét nha.
Ví dụ như bốn mươi năm mươi năm sau hoặc trăm năm về sau nữa, sẽ có nhiều tư sĩ hơn, phòng quan sát cũng không phải chỉ được xây dựng ở những nơi hẻo lánh mà được các thế gia xây khắp nơi.
Mỗi đài quan sát là một cứ điểm, người người đều tranh giành địa bàn lẫn nhau.
Thế là các thế gia bị chia rẽ, thiên hạ đại loạn"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, cũng không biết đó là khuôn mặt nghiêm túc hay đùa giỡn nữa.
Y nghĩ một lúc rồi nói tiếp dựa trên phỏng đoán của Ngụy Vô Tiện "Tứ đại thế gia sẽ là của quá khứ, chẳng hạn như Cô Tô Lam thị, bởi vì đặt ra yêu cầu chọn người quá cao, không thể so sánh nhân lực với các thế gia tầm thường, vì tranh đoạt mà sau này dẫn đến suy vong"
Ngụy Vô Tiện trợn tròn hai mắt, muốn đưa tay tới chặn miệng y, vội vàng nói "Ngươi nói bậy bạ gì vậy chứ!"
Lam Vong Cơ cảm nhận được hơi ấm trên lòng bàn tay đó tựa như lông vũ lướt nhẹ qua môi mình, y nhẹ nhàng chớp mắt, thành thật nói "Thật sự có khả năng"
Thiên hạ phân phân hợp hợp (phân chia, hợp nhất), hòa bình sinh ra chiến tranh, chiến tranh lại tạo nên hòa bình.
Đại đạo này tàn nhẫn đúng như lời Tư Truy đã nói, chúng ta chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe, không có cách nào để chống lại cái bánh xe to lớn ấy.
Sự nghiệp bị tổn hại, lúc lên lúc xuống, đến cuối cùng chỉ còn là hư vô.
Có lẽ tới lúc ấy, các vị trưởng bối Lam thị sẽ mắng chửi không ít đâu.
Ngụy Vô Tiện thu hết biểu hiện của y vào mắt, hắn đưa tay qua nắm lấy cổ tay y, hỏi "Lam Trạm, ngươi sợ sao?"
Hắn hỏi rất thản nhiên, bởi vì không ai thấu hiểu loại cảm giác kia hơn hắn, cây cầu độc mộc không thấy cuối đường,