Khi Lam Vong Cơ mở mắt dậy thì trời vẫn chưa sáng.
Màn che đầu giường buông xuống che khuất đi sắc trời ảm đạm bên ngoài cửa, bàn ghế trong Tĩnh thất còn được giấu đi bởi bóng tối mờ mịt, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút hình dáng.
Không phải tự nhiên tỉnh là mà là do nóng khiến y tỉnh dậy.
Bên tai truyền đến hơi thở bình ổn, y rũ mắt nhìn, không có gì bất ngờ khi thấy một mái tóc gần bên mình.
Ngụy Vô Tiện ngủ rất say, nửa gương mặt đều chôn vào trong chăn, là trong chăn của y.
Sau thu trời dần se lạnh, cho dù trong phòng ấm áp nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn thường xuyên cảm thấy lạnh.
Lam Vong Cơ đắp hai tấm chăn lông ngỗng lên cho hắn rồi để thêm cái áo lông cáo kia ở trên cùng để giữ ấm.
Nhưng đêm khuya lúc Ngụy Vô Tiện đang mê man, tay chân hắn rét run, theo bản năng rúc người vào chỗ nào ấm áp.
Bởi vậy, hơn nửa tháng nay, mỗi lần Lam Vong Cơ tỉnh dậy tám chín phần đều thấy tay chân Ngụy Vô Tiện nằm gọn trong chăn y, hắn nghiêng người áp sát vào cánh tay y ngủ say sưa.
Vốn dĩ hai người chia chăn ra ngủ, nhưng Ngụy Vô Tiện là mang bộ dạng thế này đây, hắn luôn không đắp kín chăn, áo choàng ở phía trên tuột ra hơn phân nửa, rơi vào một góc tường.
Lam Vong Cơ nhíu mày, sợ hắn như vậy vào ban đêm thì sẽ bị cảm lạnh, những cũng chẳng nghĩ ra biện pháp gì để giải quyết.
Y vốn định rút tay ra, đem Ngụy Vô Tiện nhét vào cái chăn thật dày thêm một lần nữa.
Nhưng y vừa cử động thì dường như Ngụy Vô Tiện lại phát giác ra, càng giữ chặt cánh tay của y hơn, hắn vùi hết cả mặt vào chăn của y.
Mỗi lần cử động như thế là Lam Vong Cơ lại có thể cảm nhận được rõ ràng, cách lớp áo mỏng kia, y có thể cảm nhận được gương mặt ấm áp đang đè lên vai mình.
Do vậy y đành ngưng mọi cử động, im lặng hồi lâu mới vươn tay kéo chăn và áo choàng của đối phương qua, phủ chồng lên cái chăn của mình, lúc này mới giúp người kia tránh được cảm lạnh.
Giờ đến khi trời sáng còn phải mất một lúc, Lam Vong Cơ cũng nằm im không nhúc nhích.
Y không muốn làm Ngụy Vô Tiện giật mình, nên để cho hắn ngủ thêm một lát nữa.
Dù sao thì y cũng tỉnh rồi nên không thấy buồn ngủ nữa, y nằm thẳng tắp ở trên giường, nhìn chằm chằm cái màn che bên giường cùng sắc trời đang sáng dần sau bức