Sau khi rời khỏi Tĩnh thất, Lam Vong Cơ liền đi đến Nhã thất, y muốn xem thử công việc sắp xếp hội trường cho Thanh Đàm hội ngày mai.
Nhưng y đã tới chậm hơn một chút, Lam Hi Thần đã tới trước rồi, hắn đang nói chuyện với mấy đệ tử Lam thị đang chuẩn bị sắp xếp.
Lam Vong Cơ đứng từ xa nhìn xem, không khỏi cảm thán: Huynh trưởng xử lý việc này rất thuần thục.
Đấy cũng là điều đơn nhiên, năm Kim Quang Dao còn là Tiên đốc thì Lam Hi Thần vẫn thường đi qua hỗ trợ, do vậy hắn hiểu rõ từng quá trình.
Lam Vong Cơ nhớ tới khoảng thời gian mình mới làm Tiên đốc, năm ấy Thanh Đàm hội vẫn phải tổ chức.
Y không có chút kinh nghiệm nào nên đành nhớ lại những lần Lam Hi Thần đã từng chuẩn bị qua, lần đầu tiên y chuẩn bị cho Thanh Đàm hội cũng coi như tạm đầy đủ.
Từ đó về sau, từ từ y cũng dần hình thành thói quen với những việc ấy.
Quen việc đi thẩm tra đối chiếu những danh sách rườm rà, quen nói những lời đối đáp xã giao, quen với việc cân nhắc giữ hay bỏ, cũng quen với việc ngồi ở một vị trí cao và nhận lấy những gương mặt cung kính của các thế gia.
Ánh nắng ấm áp buổi sáng, y vô thức nhìn quanh một vòng, những hành lang dẫn đến các cánh cửa được quét dọn không tì vết, màn che và những chiếc chuông bạc khẽ lay động theo gió, Vân Thâm Bất Tri Xứ được bao quanh bởi núi cao mây mù, trước giờ vẫn luôn thanh tịnh và an bình.
Chỉ có, những tiếng trò chuyện nho nhỏ của các đệ tử Lam thị đang đi tới đi lui đang bận rộn làm nhiệm vụ.
Có người đi ngang qua y thì dừng lại một lát, cúi người nói "Hàm Quang Quân".
Lam Vong Cơ gật đầu đáp lễ, đưa mắt nhìn bọn họ vội rời đi, như bước vào trần thế.
Sau đó Lam Vong Cơ thu hồi ánh nhìn, để tay ra sau lưng như thường ngày rồi y chậm rãi bước đến chỗ huynh trưởng mình.
Lúc này Lam Hi Thần mới chú ý đến y, hắn thuận tay đem danh sách đưa cho y để thẩm tra đối chiếu lần nữa, khi y xác nhận không có sai sót gì thì mới đưa lại cho vị đệ tử bên cạnh.
Sau khi vị đệ tử kia hành lễ rời đi thì Lam Hi Thần mới giật mình, thấy gần giữa trưa Lam Vong Cơ mới đến đây, hắn liền hỏi "Vong Cơ, sao hôm nay đến hơi muộn vậy?"
Lam Vong Cơ cứng đờ người, không đáp lại.
Đơn nhiên Lam Hi Thần hiểu rõ đệ đệ mình, lại nói, một ngày trước khi Thanh Đàm hội tổ chức mà còn có thể khiến Vong Cơ dậy muộn, bỏ qua toàn bộ Huyền Môn, duy nhất chỉ có một mình Ngụy công tử thôi.
Hắn vốn nghĩ rằng thân thể Ngụy công tử có vấn đề gì, nhưng nhìn biểu hiện của người trước mặt cũng không có chút gì lo lắng mà chỉ mang theo một vẻ thẹn thùng.
Điều này không hề bình thường.
Trong đầu vị huynh trưởng này nhanh chóng lóe lên vài suy nghĩ: Thẹn thùng, Ngụy công tử, sáng sớm, Tĩnh thất...Lam Hi Thần vội vàng bắt lấy một suy nghĩ vừa thoáng qua, sau đó hắn lập tức mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ đang im lặng, vẻ mặt của y giống như đang ngầm thừa nhận vậy.
Có khả năng không? Trong đầu hắn có nhiều suy nghĩ đang quanh quẩn: Cũng không phải không có khả năng, dù sao, Vong Cơ cũng đang trong độ tuổi huyết khí phương cương*.
Hắn