Edit: Tĩnh Nguyệt
Beta: Tiểu Anh
_________________có người ghen, có người ghen, là lá la___________________
Ngày hôm sau khi mở mắt ra thì Quần Ngạo lẫn A Kiệt đều đã nằm ở phòng của mình, hai người nghĩ thầm rằng chắc do hạ nhân hôm qua thấy họ ngủ tại bàn nên đã đỡ về. Rời giường rửa mặt chải đầu xong thì liền nghe tiểu tư báo lại, Tần lão gia sau khi dùng tảo thiện thì cảm thấy đau bụng, khó chịu không thôi. Hai người bị dọa cho hết hồn, vội chạy tới xem tình hình như thế nào, quả nhiên thấy hắn đang nằm lăn ra đất, kêu khóc rất chi là thê lương, thảm thiết. Liền nhanh chóng mời đại phu tới xem bệnh, bắt mạch xong thì lão nhân gia mới nói nguyên nhân gây bệnh là do đói khát quá độ, tiếp đó lại rượu chè bê tha, dạ dày trống rỗng mà tống một đống rượu vào thế nên mới đau thành như thế.
“Còn biết hỏi ta tối hôm qua vì sao không ăn! Sao lúc nãy không hỏi đi, đợi đến giờ này thì có nghĩa lý gì!”
“Ta với A Kiệt có việc quan trọng cần phải giải quyết, lão gia tại sao không thể tự chiếu cố đến bản thân một chút.” Quần Ngạo cả giận nói.
Tần Chính tức tưởi gào lên, “Vội, vội cái khỉ gì! Đừng cho là ta không biết, đêm hôm khuya khoắt hai người các ngươi vẫn còn có lòng gọi hạ nhân mang rượu với thức ăn vào phòng nhấm nháp! Bản thân ăn no rồi, sướng rồi, làm sao có chỗ mà nhớ đến ta!”
A Kiệt cùng Quần Ngạo liếc nhau một cái, lộ ra vẻ chột dạ, “Giữa đêm qua cảm thấy đói bụng mới kêu vài thứ ăn lót dạ, chúng ta sợ phá hư giấc ngủ của ngươi, nên không dám kêu. Lần tới nhất định sẽ nhớ kỹ.”
“Hứ, ai mà thèm tin chứ! Ta không tin một mình ta không tìm ra được đồ để ăn, không cần bọn ngươi phải quan tâm, lo mà dốc sức vào cái chuyện quan trọng khỉ gì đó đi!” Tần lão gia giận dỗi lao ra khỏi sơn trang đi tìm dã thực.
Quần Ngạo cả giận, “Đừng đuổi theo hắn, cái loại này chỉ có đói thôi thì không chết nổi đâu.”
Chạng vạng, một mình A Kiệt ở trong đình viện luyện võ, cầm trên tay chính là một thanh cương đại đao (đao cứng màu xanh) cỡ lớn, cái này không phải binh khí y dùng thường ngày, chỉ là tối hôm qua nghe Ngô huynh......
“Đã luyện xong sao?”
“Ngô huynh!”
Cáo biệt không đến một ngày, người mang diện cụ ngân sắc lại xuất hiện.
“Thất long đoạn thủy đao, Nam Cung hiền đệ có muốn học?”
A Kiệt có chút ngượng ngùng, “Không, không, ta chỉ là tùy ý......”
“Để cho ngu huynh đến chỉ đệ!”
Không đợi A Kiệt nói hết lời, Ngô Ngải đã cầm tay hắn bắt đầu chỉ dẫn chiêu thức. Thật ra cái gọi năm chiêu mà hậu nhân đã quên đi ấy vốn là do Ngô Ngải tự dựng lên, hắn bất quá thuận miệng nói ra một số chiêu hình không theo quy tắc nào, A Kiệt dĩ nhiên không thể tự lĩnh ngộ, càng không có khả năng tự luyện thành công. Lời nói tùy ý lại làm cho Nam Cung hiền đệ tưởng thật, phải làm sao bây giờ? Nhưng thực chất với hắn cũng chẳng có gì khó, hắn có thể nói được, thì cũng có thể chân chính tạo ra năm chiêu để giúp vui cho hiền đệ.
“Chiêu thứ nhất ‘ Long lí khiêu giản ’.”
Khởi điểm chậm rãi nhẹ nhàng từ bên sườn đánh lên rồi đột nhiên chiêu thức biến hóa, nhanh như phiêu phong (gió thổi) chuyển hướng về phía trước. A Kiệt chưa bao giờ gặp qua loại đao pháp này, đành phải để Ngô Ngải nắm lấy cổ tay, đồng thời chế trụ eo cùng với lưng của y. Thân đao nhanh xoay ngược lại, ở giữa không trung chém ra hai cái, sau đó cấp tốc hạ xuống, ngay tại lúc A Kiệt nghĩ chiêu đầu tiên đã hoàn thì bỗng dưng Ngô Ngải lại mang y cuốn người về phía trước một cái, thân thể ở trong lòng ngực của hắn, lăn một vòng rồi mới đáp xuống đất, mà chiêu cuối cùng này phải luyện như thế nào, A Kiệt còn chưa kịp nghĩ ra.
“Đao pháp cao thâm như thế, ta quả thực chưa hiểu hết tinh túy ở trong đó.” A Kiệt hổ thẹn, liên tục vuốt vuốt tóc, nghĩ thầm rằng người ta đã bỏ công tự mình dạy y một lần thế nhưng y lại chưa thể nắm bắt được, đúng thật là một kẻ nô độn mà (không có năng lực). Ai, Nam Cung môn chủ tất nhiên là không biết, bộ đao pháp cao thâm này của Ngô đại hiệp chỉ có quỷ mới học được.
“Không sao, ngu huynh chỉ đệ thêm một lần nữa, xem kĩ!” Nói xong Ngô Ngải liền huy động đại đao, ” Chiêu này có tên‘ Nhất khiếu phong sinh ’! Còn đây là ‘ Tiễn phác tự như ’, tiếp theo là ‘ Hô khiếu sơn lâm ’, ‘ Hổ hổ sinh uy ’, cuối cùng là ‘ Phục long thắng sư ’! Đến phiên ngươi, Nam Cung hiền đệ.”
Nhìn thấy đao pháp bá đạo như thế, A Kiệt kích động đến nổi suýt nữa không tiếp được thanh cương đại đao, “Đa tạ Ngô huynh chỉ giáo!”
“Đúng, đây là ‘ Nhất khiếu phong sinh ’. Tiếp theo là ‘ Tiễn phác tự như ’, đừng dùng sức nhiều quá, giữa chiêu nhất định phải mang theo chút mềm mại, nhìn mới thoải mái tự nhiên......”
Cho đến khi ánh tà dương cuối cùng biến mất, A Kiệt mới ngừng lại.
Thấy y đầu đầy mồ hôi, Ngô Ngải bước lên phía trước, nâng tay áo giúp y lau, “Coi ngươi kìa, y phục ướt hết rồi, mau thay đi để gió thổi một hồi không khéo lại nhiễm lạnh.”
A Kiệt không khỏi cảm thấy buồn cười, “Đừng nói ta là người tập võ, cho dù là nữ tử yểu điệu cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy đâu.”
Ngô Ngải cười cười, tay nhẹ nhàng gạt đi những sợt tóc mướt mồ hôi trên trán y, “Ngươi đúng là người đam mê võ học. Được rồi, ta phải đi đây.”
“Sau này lại đến chứ?” A Kiệt vội vàng bắt lấy y tụ của hắn.
“Đến.” Gió thổi qua một trận, thân ảnh đã biến mất ở ngoài tường.
A Kiệt lưu luyến không rời, đứng nhìn thêm một chút rồi mới trở về phòng, vừa đi ra khỏi tòa viện thì gặp Tần Chính.
“Ngươi mới vừa nói chuyện với ai, sao ta lại không nhìn thấy người nào hết trơn vậy.” Tần Chính nhìn xung quanh đình viện trống trơn.
“Nào có ai, chỉ có mình ta luyện công thôi.” Nói xong A Kiệt liền thẳng bước lướt qua người trước mặt, trở về phòng thay quần áo.
Chỉ nghe Tần Chính ở phía sau lầm bầm, “Rõ ràng là có, nếu không phải trong lòng có quỷ thì sao không dám nói với ta, hồi nãy ngươi còn cùng hắn thân thiết đến như vậy......”
Khi còn trẻ, A Kiệt là một thanh niên ngay thẳng, sảng lãng, sau đó vì nhân thân tao biến (có chuyện) mà trở nên quái đản cô lệ, trừ bỏ Tần Chính cùng Quần Ngạo thì không có thân cận với ai cả. Cho nên y cũng không thể phân biệt được với người nào thì loại cử chỉ ra sao mới phù hợp, dẫn đến hành vi thân thiết hồi nãy, Ngô Ngải giúp y vén mấy sợi tóc ẩm mồ hôi lên mà y cũng không cảm thấy có chỗ nào là không ổn.
_________________________~*~___________________________
Sáng sớm, đúng là thời điểm thích hợp để tĩnh lặng tâm trạng, bình ổn cảm xúc.
Quần Ngạo im lặng nhắm mắt ngồi dưới mái hiên, ước chừng một khắc sau mới mở mắt ra. Không cần nhìn y cũng biết, người mang diện