Edit: Tĩnh Nguyệt
Beta: Tiểu Anh
Quảng Cáo: Họ Ngô kia, dám mơ tưởng đến chuyện cướp người từ tay lão gia à, ngươi mơ đi, cao nhân tắc hữu cao nhân trị, ngươi thâm tình với họ, thì ta cũng tình thâm lại, ngươi vì họ mà kể chuyện cười, dâng khẩu quyết, thì ta cũng có thể vì họ mà xoa bóp, thư giãn giúp họ quên đi muộn phiền. Để xem ai sợ ai trước, cuộc chơi này còn chưa có ngã ngũ đâu, đừng có vội tự đắc.
_________________________;A;________________________________
Tương Châu cùng Tô Châu cả đi lẫn về ước chừng cần đến mười ngày, nhưng mười ngày đã qua đi mà Tịnh Khang Hầu gia từng bị đánh cho lên bờ xuống ruộng vẫn chưa mời được Dược Vương về. Trong mấy ngày này, Tần Chính hoàn toàn bị Tần Nhị chủ tử và Tần Thất chủ tử quăng qua một bên, một cái ghé mắt để ý cũng không có
Quần Ngạo vẫn nhớ mãi không quên chuyện ngày ấy, ở nhiệt trì y bị hắn áp cho không ngẩng nổi đầu, vừa thấy Tần Chính thì liền nhớ đến cái công phu Ngũ huyệt điểm huyệt kia, hận không thể đập nát thiên linh cái (đỉnh đầu) của mình, khỏi cần phải sống chi cho xấu mặt. A Kiệt lại càng không muốn gặp Tần lão gia, hồi tưởng lại mấy ngày hắn lừa gạt y làm ba cái chuyện ‘ quen thuộc ’ gì đó, khiến y lúc nào cũng ảo nảo suy nghĩ không cách gì dứt được, đại khái trên đời chắc không có người nào so với y còn ngu hơn. Bất quá, hai người đều không phải hoàn toàn vì nguyên nhân đó mà xa lánh Tần lão gia, làm bọn hắn không rảnh hơi đi lo Tần Chính lại là một nguyên nhân khác, Ngô Ngải.
“Ha ha ha, Nam Cung hiền đệ, lời này ngươi nói sai rồi, ngu huynh làm sao mà là thiên hạ vô địch cho được, ngươi không biết thôi chứ ta nhiều lần suýt nữa chết ở...... Ở dưới thất......”
A Kiệt vội đoạt lấy chén rượu của đối phương, y muốn hắn phải nói ra hết, “Là cao nhân ở phương nào có thể khiến cho Ngô huynh nhiều phen địch không lại?”
Ngô Ngải nhanh chóng xua tay, “Không phải người, mà là một loại...... Một loại ám khí cực kỳ bá đạo có tên là ‘ Thất vương bổ tâm châm ’.” (bảy cây châm đâm vào tim =)))
“Thất vương bổ tâm châm? Mới nghe lần đầu tiên nha.”
” Thất vương bổ tâm châm ’ này a, chính là......” Ngô Ngải lập tức đem những sự tình gặp được trong những năm gần đây nhất nhất nói qua, tuy ngắn gọn, cũng không hề giấu diếm, đối với những chuyện xấu mặt, chẳng hay ho gì của mình cũng không hề che lấp, làm A Kiệt ôm bụng cười lăn.
Nguyên bản y nghĩ hắn là người thần bí khó lường, không ngờ hắn lại thẳng thắn, vui tính đến như thế, A Kiệt vừa mừng vừa sợ, đôi mắt nhìn Ngô đại hiệp lại tăng thêm mấy phần hảo cảm, kích động đến nỗi suýt nữa bắt đối phương bát bái (tám lạy) kết kim lan. Chỉ có điều lúc đó trong đầu nhớ tới tình cảnh y từng cùng người nọ kết bái, ngay lập tức liền lắc đầu phủ quyết, đối với y mà nói thì không ai có thể thay thế người kia được, cho dù là Ngô Ngải, cho dù là người kia đã không nhớ rõ chuyện ngày xưa. Nhưng mà, vì sao y có cảm giác, Ngô Ngải cùng người kia......
“Lão gia?! Ngươi...... Ngươi làm ta sợ a.” Từ một nơi bí mật gần đó, có người vô thanh vô thức từng bước chậm rãi tiến tới, cả người đầy mùi rượu, làm A Kiệt nhíu mũi.”Ngươi uống rượu?”
Tần Chính quơ quơ vò rượu trong tay, lầu bầu nói, “A, thấy các ngươi cao hứng nâng chén cùng nhau, ta cũng muốn tự mình một vò.”
A Kiệt thấp giọng hỏi, “Ngươi biết rồi?”
“Biết cái gì? Ngươi đang nói tới cái tên bằng hữu lúc nào mang mặt nạ kia sao, đúng vậy, đã biết, mỗi ngày đều đến rồi đi như vậy, không bỏ dỡ ngày nào, mắt ta lại không có mù. Có điều ta không thích cái loại người giấu đầu co đuôi này, ta nghĩ ta không cần biết chi cho đỡ rách việc.”
A Kiệt gật gật đầu, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi trong lòng mình có quỷ hay không. Nếu không có, vậy y cần gì phải chột dạ, bất quá chỉ là kết giao bằng hữu mà thôi, vì sao ở trước mặt Tần Chính y liền có loại cảm giác áy náy pha lẫn tội lỗi?
“Kiệt......” Tần Chính đột nhiên vứt bỏ vò rượu, tiến lên ôm lấy A Kiệt vào lòng, “Đêm nay ta ngủ với ngươi, không phải...... Ta chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện một chút thôi.”
A Kiệt tùy ý để hắn ôm vào trong phòng, “Muốn nói cái gì?”
Tới nơi rồi hai người vẫn cùng nhau ngã ra giường, Tần Chính tháo giày của hắn và y xuống, giống như bạch tuộc mà gắt gao cuốn chặt A Kiệt, “Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải thành thật nói cho ta biết.”
A Kiệt kéo ra được mấy sợi tóc bị hắn đè căng đến phát đau rồi mới nói, “Muốn hỏi cái gì?”
“Có phải hay không, chuyện ta mất hết võ công, biến thành phế vật, làm cho ngươi không vui?”
Nghe vậy, A Kiệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó tiện đà cười to, “Lão gia, đại ca, ngươi hỏi chuyện này bộ không cảm thấy xấu hổ hay sao??”
Tần Chính nâng mặt y lên, ảo não nói, “Có gì buồn cười đâu, ngươi mau trả lời ta đi!”
A Kiệt vội gật đầu, “Ai nói chứ, ta rất vui mà, thật sự đó.” Nói xong, y cũng nâng mặt Tần Chính lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng góc cạnh trên khuôn mặt, ánh mắt tràn đầy nhu tình. Trước đây, người này nhất định sẽ không bao giờ hỏi những lời như vậy, y rời khỏi Tần Phủ tại Giang Lăng cùng Quần Ngạo bận lo đối phó với bên ngoài, sau đó gặp lại lão gia, cũng không cảm thấy được hắn với lúc trước có gì bất đồng, cho nên cũng quên mất chuyện hắn đã mất trí nhớ a! Hơn nữa y cũng không có bỏ thời gian ra quan tâm, chăm sóc cho hắn, giờ nghĩ lại quả thật y cũng vô tâm quá.
“Nhưng ta lại không nghĩ như thế” Tần Chính thê lương, “Ngươi không biết đâu, lúc ngươi ở cùng cái tên đeo diện cụ kia thì vui vẻ biết bao nhiêu, còn khi ngươi gặp ta thì chưa bao giờ cất tiếng cười sảng khoái vô lo như vậy.”
“Hai chuyện này làm sao mà đánh đồng làm một được!” A Kiệt giận dữ, vận lực dời đi mấy cái vòi bạch tuộc của hắn đang quấn trên người y, “Ngươi cho rằng chỉ cần là nam nhân thì ta nhất định sẽ cười cười, nói nói?” Làm gì có chuyện y thích một tên nam nhân đô con tay chân vụng về giống y chứ? Nếu muốn, thì không bằng đi đến thanh lâu tìm một luyến đồng da dẻ mềm mại, hoặc là nữ nhân nhuyễn ngọc ôn hương có sướng hơn không, so sánh ra thì cái này mới đúng là sở thích của y.
“Hừ, thẹn quá hóa giận.” Tần Chính bĩu môi.
“Ta......” Bị nói trúng tim đem, mặt A Kiệt nhanh chóng đỏ lên.
Quả thật, Ngô Ngải võ công bí hiểm, thái độ làm người ngay thẳng, lòng dạ rộng rãi, cách nói chuyện hài hước pha lẫn một ít duệ trí nhạy bén, có thể xem là một người lương sư ích hữu (thầy tốt bạn hiền). Nhưng có bấy nhiêu đây thôi cũng không đủ để hấp dẫn A Kiệt nội trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã đem người kia trở thành ‘chí hữu’ (bạn thân) thân mật khăng khít, hắn thật sự rất giống, rất giống người kia ngày xưa! Là người nào, tất nhiên chính là Ngụy Vô Song!
“Ta nào có thẹn quá hóa giận! Ngươi còn nói bậy, ta đá ngươi ra bên ngoài bây giờ!”
Tần Chính ngậm miệng lại, cắn răng trừng mắt, lộ ra dáng vẻ ủy khuất thương tâm, rồi sau đó đột nhiên đập đầu vào gối mà gào khóc, “Ta biết mà, ta biết mà! Các ngươi thật sự không cần ta nữa, nếu vậy thì lúc trước đuổi theo ta làm gì, để cho ta theo Nghiêm ổ chủ rời đi chẳng phải tốt hơn sao! Dù gì thì ta cũng không nhớ ra các ngươi là ai! Giờ thì bạc bẽo như vậy đấy, chờ ta thoáng nhớ tới một ít chuyện thì không cần ta! Giành ta về cho đã rồi sau đó một cước đá văng ta đi, coi ta là cái gì cơ chứ! Ô ô, số ta cũng thật khổ mà, chưa chi đã bị người ta thất sủng rồi! Hảo, đã như thế thì ngày mai ta sẽ rời đi, đến một nơi xa, rất xa, xa đến nỗi các