Edit: Tĩnh Nguyệt
Beta: Tiểu Anh
“Một ngàn lượng, đến tận một ngàn lượng lận a!” Vừa tiến vào cửa, ba nữ nhân liền vui mừng, hứng thú vây quanh tấm ngân phiếu kêu la, một ngàn lượng bạc, số tiền này gấp mười lần bảng giá của các nàng! “Tiểu gia, bọn thiếp chắc chắn sẽ hầu hạ ngài chu đáo!”
Tiểu Lâm lui ra phía sau hai bước, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, nhìn chung quanh hương các, liêm sa mềm nhẹ phất phới, hương khí vờn quanh, cuối cùng y đành nép người ngồi xuống nơi góc bàn, để giữ lấy an toàn cho chính mình.
Ba người thấy y ngồi tuốt ngoài xa, không khỏi nổi lên tâm tình muốn trêu cợt người khác, tất cả đều đem ngoại sam thoát xuống, lộ ra sa y khinh bạc mỏng manh, không kém phần liêu nhân , “Tiểu gia, người muốn chúng thiếp làm gì bây giờ đây?”
Tiểu Lâm nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ở đặt ở trên đầu gối, ngón tay hết nắm rồi lại mở, ra chiều không biết phải làm sao, y nhìn quanh quất, thấy trong phòng có huyền cầm, tiêu, với sáo dùng để tấu nhạc thì liền giơ tay chỉ chỉ.
Ngọc nhi cười nói, “Các chị em, chúng ta mau tấu một khúc hầu tiểu gia đi.”
Vì thế các nữ nhân, một người đánh đàn, một người thổi tiêu, còn một người xướng khúc. Đánh, thổi, xướng cái gì Tiểu Lâm không cần biết, trong đầu y chỉ có một ý nghĩ duy nhất là không được nhìn mấy nữ nhân, quần áo hở hang này, chỉ có điều các nàng đều ngồi vây quanh y. Nếu Tiểu Lâm không nhìn bên này, thì sẽ phải thấy bên kia, ánh mắt có muốn tránh cũng tránh không được.
Lâm Tề, ngươi đúng là không có tiền đồ, các nàng bất quá chỉ là thổi khúc, xướng nhạc, sẽ không đem ngươi ra ăn, dù gì người ta cũng chỉ là thiếu nữ tử, ngươi đường đường là một nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất, tại sao lại phải sợ các nàng. Tuy y không ngừng nói với chính mình như thế, nhưng Tiểu Lâm lại không khỏi khẩn trương, lo lắng, ngược lại dưới mỗi cái liếc nhìn mị nhãn của từng người, y càng tuôn thêm mồ hôi lạnh. Tần Lục chủ tử trong lòng không khỏi ai oán, người nào bảo nơi này đến là để thư giãn, thả lỏng tinh thần, bị các nàng nhìn như vậy, ai mà thả lỏng được a!
“Tiểu gia, khúc này của chúng thiếp êm tai không?” Khúc nhạc vừa dứt, ba người liền đi đến trước mặt Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm vội vàng kéo chiếc bàn lại gần để bảo vệ chính mình, đôi môi hé mở, vô thanh vô thức, trả lời cho có lệ 【 Êm tai, động...... 】 nghĩ đến người bên ngoài không hiểu thần ngữ của mình, y liền ngậm miệng lại, xoay đầu sang một bên.
” Tỷ tỷ, người nhìn xem vị này quả thật không muốn cùng chúng ta thân cận, muội nghĩ chúng ta nên......” Oanh Oanh, tiểu cô nương nhỏ tuổi nhất trong ba người lộ ra vẻ mặt bi thương, “Muội nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây thì tốt hơn.”
Ngọc nhi quát lên, “Mau ngậm miệng lại! Đã thu tiền của ân khách, làm sao có chuyện chưa phục vụ người ta thỏa đáng thì đã bỏ đi chứ, đợi xem lát nữa mụ mụ có đánh gãy chân của ngươi không!”
Vừa nghe đến lời này thì Tiểu Lâm luống cuống, y làm sao có thể hại người khác bị phạt được chứ. Nhìn qua cửa sổ phòng đối diện thì thấy từng tầng thải y rực rỡ, phiêu phiêu trong không trung, vì thế y rót một chén rượu, nhúng tay vào trong đó, viết xuống trên bàn một chữ, vũ (múa).
Ba người kinh ngạc không thôi, một người tựa như kim đồng của Quan Âm Bồ Tát lại là người bị câm! Vốn dĩ đã ái mộ y rất nhiều, giờ biết thêm được điều này, các nàng không khỏi sinh lòng yêu mến.
“Tiểu gia nói cái gì, thì chúng thiếp sẽ làm cái đó, Oanh Oanh có thể ca, liên nhi thì thiện vũ, vậy hai người bọn thiếp sẽ múa một khúc hiến người thư giải.” Nói xong Liên nhi liền để thủy tụ (tay áo) rũ xuống hai bên tay, dưới tiếng nhạc do Ngọc nhi củng Oanh Oanh đệm, bắt đầu điệu múa.
Thấy các nàng đã tránh ra xa, thì hô hấp của Tiểu Lâm lúc này mới thông thuận trở lại, vì không thể để bộ dáng không tiền đồ vừa rồi hiện ra một lần nữa, nên y học theo Tứ chủ tử, một bên thưởng thức mỹ nhân một bên nghiêng đầu uống rượu. Có điều, loại rượu dùng để hầu khách trong phòng tuy nhạt nhưng nóng cháy cổ họng, mới vừa uống xong một ngụm, thì mặt của Tiểu Lâm đã đỏ bừng lên. Liên nhi cùng Oanh Oanh thấy bộ dáng chọc người yêu mến này của y, chỉ hận không thể tiến lên cắn y một ngụm.
“Vị gia cách vách có phải đã nói tiểu gia này là lần đầu tiên đến đây phải không? Nói cách khác, y vẫn còn một thân đồng tử?” Ngọc nhi vừa gảy cầm huyền, vừa nói với Liên nhi.
Liên nhi thấy mặt nàng lộ ra vẻ gièm pha thì ngầm hiểu ý, “Nhưng y bạch tịnh, thanh khiết như thế, chỉ sợ chúng ta làm ô uế y mất.”
“Ta là nói Oanh Oanh kia.” Nói xong liền hướng Oanh Oanh vẫy vẫy tay.
Oanh Oanh vừa múa vừa lui, tới bên người nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì?”
“Mụ mụ không phải nói cuối tháng này để ngươi khai bao, vậy ngay lúc này thì sao?” Ngọc nhân híp mắt cười cười.
Oanh Oanh hiểu được ý tứ của nàng, nhất thời đỏ bừng mặt, “Nhưng Oanh Oanh không đáng giá đến một ngàn lượng bạc như vậy.”
“Ngu ngốc, mụ mụ cũng sẽ không ngại bạc nhiều.” Liên nhi nói.
“Vậy thì chỉ đành nhờ hai vị tỷ tỷ làm chủ.” Oanh Oanh đỏ mặt gật đầu.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, ba người liền ngừng ca múa, từ từ đi đến phía Tiểu Lâm, cùng liên nhi đẩy Oanh Oanh lên trước một chút, ý bảo nàng mau mau động thủ.
Oanh Oanh tiểu cô nương này mặc dù chưa khai bao, nhưng ngày thường cũng thụ huấn không ít, đã sớm luyện nên một thân trăm ngàn công phu.”Tiểu gia, Oanh Oanh múa mệt quá, người thưởng cho Oanh Oanh một chén rượu đi.” Đây không phải là đang mượn cớ tiếp cận Tiểu Lâm hay sao.
【 Được...... Được...... 】 Tiểu Lâm vội vàng châm rượu cho nàng, ai ngờ chén rượu mới vừa đưa qua thì đã bị nữ nhân đánh nghiêng, đổ xuống làm ướt hết người y.
“Ai nha, thiếp thật sự là ngốc mà!” Oanh Oanh vừa nói vừa dùng khăn lụa giúp tiểu gia lau, bất quá, lau mới có vài cái thì lỡ tay cởi luôn ngoại vạt áo trước người của Tiểu Lâm.
【 Cô nương, không cần...... 】 Tiểu Lâm hoảng hốt giữ tay nàng lại, thì bỗng dưng có hai cái tay không biết từ đâu tới hỗ trợ, 【 không cần, ta tự mình làm được...... 】 Tiểu Lâm la lên, nhưng mà không có ai nghe được y đang nói cái gì.
“Tiểu gia, ngài cũng đã trưởng thành rồi, vậy thì để cho Oanh Oanh của chúng thiếp đến chỉ ngài làm một chút việc người lớn thường làm, đừng quá lo lắng, Oanh Oanh giống nhau như ngài vậy, chưa phá thân, thật sự sạch sẽ.” Nói xong sáu bàn tay liền bắt đầu làm càn, toan tính lột bỏ quần áo của tiểu gia.
Tiểu Lâm cũng không phải là người chưa từng trải, tự nhiên biết được các nàng đang nói cái gì, y lập tức kinh hãi, 【 Không! Không! Ta không cần...... 】 Lục chủ tử trong lòng gấp đến độ muốn kêu to, y không cần...... Không cần phải phá thân a!
Hai đấm nan địch bốn tay, huống chi ở đây có đến sáu tay lận, Tiểu Lâm bắt được cái bên này lại không ngăn được cái bên kia. Ba nữ nhân rất nhanh đã đem trung y của tiểu