Edit: Tĩnh Nguyệt
Ở bên quán trà đối diện với Trường Ngâm Các, có ba vị chủ nhân Tần Phủ bôn ba mấy ngày đường đang nghỉ chân, nhưng nằm mơ cũng không ngờ cả bọn lại được mục kích một màn truy đuổi rất ngoạn mục đến mức đau tim như thế này.
“Ngươi nhìn người nọ thử xem, chắc là ta không hoa mắt chứ, sao cảm thấy y giống tiểu Lão lục nha?” Quần Ngạo chỉ vào một người y sam bán lỏa (quần áo bị lộ hết nửa), đang chật vật ở lầu đối diện mà nói.
“Người nào?” A Kiệt quay đầu, bên lầu kia đã không còn người, “Chắc nhìn lầm rồi?”
“Không nhìn lầm, a, đích thật là Lục chủ tử của chúng ta.” Thanh âm này tựa như hàn phong vào tháng chạp, khí lạnh tỏa ra không ngừng khiến cho Quần Ngạo cùng A Kiệt phải rùng mình.
Trong kỹ quán nổi danh của Tô Châu Thành, Trường Ngâm Các, lúc này tại một gian hồng trướng, có ba cô nương đang cùng một vị tiểu gia dây dưa.
【 Không! Cứu mạng! Mau cứu ta, Tư Đồ Sĩ Thần! 】
Không mang Mông hãn dược hay Nhuyễn cân tán gì hết, trên người Tiểu Lâm chỉ có độc vật đoạt mệnh người khác, Dược vương tuyệt đối sẽ không dùng mấy thứ này đối phó với nữ tử tay không tấc sắt. Giờ khắc này, y giống như miếng đang nằm trên thớt, mặc người xâu xé, 【 lão gia ———! 】
Trong bầu không khí “nồng nhiệt”, và khẩn trương, đôi môi y mấp máy, vô thanh hét một tiếng, ngay sau đó Tiểu Lâm cảm thấy trên người mình nhẹ hẳn đi, y mở mắt ra đã không thấy ba nữ nhân đè mình lúc nãy, nhưng lại có một người đang đứng ở trước giường..... Chẳng lẽ là y đang nằm mơ, lúc nãy, y chỉ là hét đại, ai dè, người kia tới thật? Tiểu Lâm run rẩy vươn tay, quả thật có thể chạm vào thân hình ấy, y không phải đang nằm mơ! Thật là...... 【 oa ———! 】 Tiểu nhân nhân nhìn thấy cứu tinh, sau một hồi kinh hách thì đã nhào vào lòng ngực Tần Chính khóc nức mở một trận.
Nhìn Lục phu nhân bị lột sạch quần áo, cả người trần trụi, hai tay Tần Chính nắm chặt thành hai đấm, cực lực chế trụ chính mình, nếu không hắn sợ là mình sẽ bộc phát mà bóp chết tiểu đông tây này. Hắn chỉ biết! Hắn phải làm một cái gì đó! Lão hổ quyết định không thể cứ tiếp tục gà gật như vậy được, mấy người khác không nói thì thôi, nhưng thật không ngờ, ngay cả Tiểu Lâm nhi nhu thuận nhất của hắn cũng đến... cũng đến đây phiêu kĩ ——! Nếu lão hổ lại tiếp tục ngủ, có phải cả bảy người đều chắp cánh bay mất hay không!
“Tư Đồ Sĩ Thần mang ngươi tới? Y đang ở đâu?”
Tiểu Lâm lúc này mới cảm nhận luồng hàn phong lãnh liệt tới tận xương tủy, y buông tay, rời khỏi cái ôm rộng lớn ấy, từng chút một lui đến góc tường, 【 ở...... Ở cách vách...... 】
“Mặc quần áo vào cho đàng hoàng, đợi lát ta về coi thu chỉnh ngươi như thế nào!” Sau một tiếng bạo rống, Tần Chính giống như cơn gió cuốn, bay ra khỏi cửa, lưu lại Tiểu Lâm đang còn sợ hãi phát run ở trong phòng.
Lại nhìn đến bên phòng của Tần Tứ chủ tử, cũng trong tình trạng củi khô gần lửa bốc, đang chuẩn bị châm ngòi.
“Gia, ngài có lẽ không biết, kỳ thật thiếp đã sớm gặp qua người, thiếp vốn biết gia là người của lão gia Tần Phủ. Nhưng như vậy thì đã sao, ngày ấy một thoáng liếc mắt, trái tim này đã thuộc về người, kiếp này đã không thể hầu hạ gia tả hữu, thì chỉ đành cầu một lần ân ái, dẫu thiếp có chết cũng không hối tiếc.” Vô Sương trần truồng đem cả thân thể mềm mại tựa vào trên người Sĩ Thần, bộ dáng trước mắt này có điểm nào giống thanh tân thoát tục, không hổ danh là hoa khôi Trường Ngâm Các, lúc nào thì nên diện bộ dạng gì, đều biết tính toán thập phần chuẩn xác.
Sĩ Thần đã say đến rối tinh rối mù, lại được thân hình mềm mại của nữ nhân đè xuống, y theo bản năng bị nhu lộng đứng lên, “Ân...... Ân ái a, nể tình ngươi đã mời gia bữa mĩ tửu này, gia liền cho ngươi như ý, Vô Sương tiểu mỹ nhân.”
“Gia...... Ngô!”
Tay của Tứ chủ tử men theo thắt lưng tiểu mỹ nhân hướng về phía trước sờ soạng, tuy nhiên lúc y đụng đến bộ ngực thì bất chợt nhíu mày lại. Dáng người tiểu mỹ nhân này xem ra không tồi, nhưng tại sao rắn chắc bằng phẳng như vậy, “Vô sương, tiểu mỹ nhân a, cái lớn lớn của ngươi......” Đôi hoa nhũ thật to mềm? “Chạy đi chỗ nào rồi..... Đi?”
“Đúng vậy, chạy đi đâu?”
“Ý? Thanh âm của ngươi......” Tứ chủ tử ngẩng đầu lên nhìn, không phải Vô Sương tiểu mỹ nhân mới vừa rồi, đương nhiên, giờ phút này người đang ôm y cũng là ‘ Vô Song ’ tiểu mỹ nhân, chỉ có điều người này....”Sao...... Sao người lại đổi mất rồi?” Tần Tứ chủ tử say rượu nên nhận không người ra đang ở trước mắt mình.”Ngươi đang làm gì, buông...... Buông ta ra!”
“Trước tiên phải làm cho ngươi tỉnh rượu cái đã!” Tần Chính một phen khiêng con ma men lên chuẩn bị làm cho y tỉnh rượu.
“Rượu......” Đi ngang ra bàn rượu, Tứ chủ tử vẫn không quên quơ theo bầu rượu nằm lăn lóc ở trên bàn.
“Người đâu mau tới! Mụ mụ, mau gọi người đến a ———!”
Vô Sương bị quăng ra ngoài liền tức tối quát to chạy xuống lâu, một lát sau liền có đến mười tên tráng đinh chạy đến chặn đường Tần Chính đang khiêng Tứ chủ tử xuống. Tần Chính ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch liền nghênh đón đối thủ, còn chưa kịp thấy hắn động tay, thì mười tên cả không biết tại sao tự dưng lại bay ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, Tần Chính từng bước một hướng cái thủy trì nằm giữa phòng lớn, không nói hai lời đã đem người trên vai ném vào nước.
“Oa a ——!” Đột nhiên bị quăng vào nước lạnh, Tần tứ chủ tử nhà ta kêu một tiếng nhảy dựng lên, nhưng y vẫn còn chưa thanh tỉnh, “Ai, ai dám dội nước ta! Nha, có rượu!” Con ma men thấy bầu rượu trong tay cuối cùng cũng đầy ‘ rượu ’ trở lại liền lập tức ngừng la hét, y nghiêng thân tựa vào cạnh hồ, đầu khẽ ngửa ra, đem những lọn tóc đẫm nước vén ra đằng sau, bả vai vừa nhấc lên, thì tay áo đã tuột sát xuống, lồng ngực trắng nõn mịn màng mơ mơ hồ hồ ẩn hiện, Sĩ Thần giơ bầu rượu lên cao, ngửa đầu ẩm hạ, biểu tình lơ đãng lại ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn mị nhân phong tình.
Tần Chính gần như muốn khóc, yêu tinh này, đến giờ phút này vẫn không quên câu hồn người.
“Cái gì đây, không phải rượu!” Nếm qua mới biết trong bầu không phải rượu, tửu quỷ lập tức quăng bầu rượu qua một bên, quay đầu hướng sang Tần lão gia đang đứng ở bên cạnh, ngoắc ngoắc ngón tay, “Uy, ngươi đi lấy cho ta...... Lấy cho ta một bầu rượu đến đây. Mới vừa rồi Vô Sương cô nương kia bảo nàng mời ta...... Mời ta uống rượu...... để ta cùng nàng ân ái một hồi...... Nếu ngươi lấy rượu cho ta...... Nhìn bộ dáng của ngươi...... Cũng có phần giống lão gia nhà ta..... Ta...... Ta cũng có thể cùng ngươi thân thiết một phen.” Sau khi nấc cục vài cái, y lại nói thêm một câu, “Sẵn dịp hắn đã đem mọi thứ quên sạch sẽ...... cái gì cũng đều quên mất, thế nên tiện nghi cho ngươi rồi.”
“Tiện nghi...... Tiện nghi cho ta?” Tần lão gia run giọng nói.
Nếu đem Tần Chính so sánh với Chấn Thiên Lôi, thì hồi nãy hắn giống như mới bị châm ngồi nổ thôi,