Dạo gần đây Tôn Châu truyền đến hoàng thượng ba ngày nữa sẽ làm lễ sắc phong thái tử.
Lý Thiên Thành nghe xong tinh thần phấn chấn, hắn hớn hở đón Sở Diên, mong muốn cùng y đến đó tham dự.
Là ngày trọng đại, nhất định không được bỏ lỡ, hơn nữa bọn họ cũng chưa được nhìn nội tôn lấy một lần.
Lúc này thật sự không ngăn được tâm trạng tò mò, mong muốn có thể được sờ cháu nội một cái.
Thời gian trôi qua như nước chảy xiết, chẳng bao lâu nữa Lý Thừa Nam cũng sẽ lớn rất nhanh, Lý Thiên Thành không muốn bỏ lỡ khoảng thời gian ngắn ngủi này.
"Chúng ta đã già rồi, sống cũng chẳng mấy mươi năm, đến đó nhìn nó một cái có được không?"
Sở Diên do dự đôi chút, không phải là y quả ích kỷ, chỉ là sợ đến đó rồi lại bị giữ lại không đi được.
Y không muốn bị ràng buộc, nếu chỉ đơn giản là đến thăm cháu là có thể rồi, nhưng...!tiểu tử kia mắc chứng cuồng người thân nha!
Sở Diên mà đến, chắc chắn nó sẽ không cho y và hắn rời đi, nếu như thế thật sự rất đau khổ.
"Trong cung ồn ào, náo nhiệt, chúng ta đến đó rồi liệu còn có thể trở ra?" Sở Diên vẫn luôn lo lắng việc này, tuy rất mong chờ đến lúc gặp cháu, nhưng rồi vẫn bị ý nghĩ kia đánh vỡ.
Kỳ thật Sở Diên vẫn chưa suy nghĩ hẳn hoi.
"Không cần phải lo, ta sẽ không để nó càn quấy, nương tử hãy tin tưởng ta!"
Sở Diên giật giật khớp hàm, trong lòng thầm phản kháng, có nằm mơ cũng không muốn tin ngươi.
Nào ngờ ánh mắt của y đã bị hắn nhìn ra, Lý Thiên Thành chau mày kéo Sở Diên đến gần.
"Đừng nghĩ có thể che giấu được, vừa nhìn đã biết ngươi đang suy nghĩ gì rồi, có phải không muốn tin ta?"
Bị Lý Thiên Thành đoán trúng tâm tư, Sở Diên hơi đỏ mặt quay đi.
Cho đến hiện tại y đã không thể che đậy như lúc trước, càng lớn tuổi lại càng bướng bỉnh, đôi khi nghĩ mình như một đứa trẻ, cũng thích giận dỗi cũng thích làm càng.
Tâm trạng của người lớn tuổi vô cùng phức tạp, lo này, sợ kia.
Người lớn cần một nơi an tỉnh tận hưởng khoảng thời gian còn lại.
Người trẻ thì lại khác, yêu thích náo nhiệt muốn tổ chức tiệc tùng.
Người lớn vô cùng yêu quý con cháu, tuy vậy lại không muốn ở bên nó thật lâu, vì căn bản không thể giữ được trái tim bền vững mà chìm đắm vào, đem đứa nhỏ hết sức bảo bọc, gánh lấy nhiều muộn phiền.
Bất kể là ai, một khi sinh con sẽ để nhà ngoại nuôi, hoặc là để nhà nội nuôi.
Ngoại tổ, ngoại mẫu, nội tổ, nội mẫu, đều là những người có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ nhỏ.
Cũng vì thế họ luôn là người gánh đủ muộn phiền.
...
Suy nghĩ cả buổi cuối cùng Sở Diên vẫn là đồng ý cùng Lý Thiên Thành đến đó trước ba ngày diễn ra đại lễ!
Đường từ trấn Nải Hà trở về Tôn Châu vô cùng xa, nói đi liền đi nên cũng không chuẩn bị nhiều.
Tin chắc Lý Thừa Húc cũng không đòi quà, vì vậy cũng không thấy lo lắng.
...
Thế nhưng Sở Diên không biết Lý Thiên Thành từ sớm đã chuẩn bị quà cho nội tôn của mình.
Hắn đã làm nó từ bốn tháng trước, vào lúc tiết trời còn nóng ấm, hắn đã đem gỗ khắc thành một đại gia đình, trong đó có hai lão già đang ngồi cạnh bàn trà, kế bên là Mạc Thừa Quân và Lý Thừa Húc trên tay đang ôm hài tử.
Cả nhà năm người đầy đủ cùng nhau đoàn tụ, hắn chỉ làm chừng bấy nhiêu thôi!
...
Nhìn Sở Diên trong xe ngựa đọc sách, lúc này lại khiến Lý Thiên Thành tò mò, là sách mới thì phải, không giống cái quyển hôm trước được tặng.
Lý Thiên Thành trong lòng thầm nghĩ quyển này hôm nay rất khác nha, liệu có phải...
"Chao ôi, xem gì mà chăm chú vậy!" Lý Thiên Thành nhanh tay đoạt lấy quyển sách, ung dung lật ra xem, không nhìn tới sắc mặt Sở Diên đen dần.
"Trả lại cho ta!" Sở Diên trừng mắt nhìn hắn.
Giây trước Lý Thiên Thành còn vui tươi đoạt sách từ trong tay Sở Diên, giây sau liền á khẩu không nói nên lời.
"Cái quỷ gì vậy, sách...!sách này?"
Một trăm cách dằn vặt kẻ cuồng dục.
Cách một: Thiến!
Cách hai: Nhân lúc nam nhân đang sung mãn nhất, dứt khoát bóp nát!
....
Lý Thiên Thành trên trán không ngừng tuôn mồ hôi hột, đang yên đang lành lại là ai đưa sách này cho Sở Diên nữa đây.
Cái quái gì thế không biết...!chẳng lẽ....!chẳng lẽ y muốn...!muốn mưu sát...!thân phu?
Không được, nhất định không thể như vậy được, y mà giết hắn, sau này người bị dằn vặt sẽ là y đó.
Cùng lắm hắn nhận sai đi! Khoảng thời gian này quả thật hắn có chút muốn nổi loạn, nhưng mà cũng không đến mức làm như thế chứ?
Trên đường đi gặp con, gặp cháu y lại đọc cái thể loại sách lệch lạc này.
Liệu có phải Sở Diên đang âm thầm muốn mưu hại hắn hay không?
Nếu như thế hắn phải thật sự cẩn trọng việc giữ gìn nòi giống.
Hắn còn muốn...!còn muốn bảo dưỡng chỗ đó thật tốt.
Những người ở độ tuổi như hắn đã sắp chống gậy rồi, hắn còn khỏe mạnh như vậy y lại nở lòng muốn phá hủy hắn.
Bao nhiêu lần cùng nhau mây mưa không dứt, ấy vậy chỉ vì một phút nhất thời của hắn mà ghi hận.
Ngày hôm đó hắn đã làm gì đâu, ngoài trừ thượng y đến sáng, hắn một chút cũng không làm gì quá quách hết.?
Thật là...!lòng dạ nương tử sao...!sao có thể thâm độc như vậy, âm thầm muốn mưu sát thân phu!
"Ngươi...!ngươi..." Lý Thiên Thành xanh mặt nhìn y, giọng run run hoảng đến độ muốn phóng ra khỏi xe ngựa.
Ánh mắt hắn đảo một lượt nhìn Sở Diên, muốn xem từ trong ánh mắt y có nhận được một sự thích thú nào.
Nhưng mà không có!
Sở Diên ngơ ngác nhìn hắn, cái điệu bộ này là có ý gì đây?
"Làm gì thế, đừng hiểu lầm