Đêm đã muộn, nếu không tắt đèn thì chẳng thể làm gì được, Lý Thiên Thành dù là ở đầu cũng không ngừng mê luyến nhan sắc mỹ mạo của Sở Diên.
Dù ở bất kỳ đâu, vào thời điểm nào, chỉ cần có thể, hắn liền tiếp tục ép bức Sở Diên.
Mỗi ngày như thế hắn đã dần không thể vắng bóng Sở Diên, mặc dù hắn rất thích chà đạp y để thỏa mãn ham m.uốn, song đến cuối cùng vẫn không thể chịu nổi ánh mắt ngấn nước của y.
"Đừng khóc, đừng khóc!" Dù hắn đã cố gắng rất nhiều, nhưng thú tính vẫn không ngừng dày xé hắn từng chút từng chút một, để hắn điên cuồng đắm chìm trong ham muốn của bản thân.
Đã qua mấy mươi năm thanh xuân, nhưng tình xuân của hắn vẫn không hề có động thái suy giảm.
Hắn là một kẻ biến thái, hơn nữa còn là hết thuốc chữa rồi.
Hắn thích làm nũng cũng rất thích làm tì.nh, cho dù là phút giây nào cũng không ngừng suy nghĩ đến việc đó.
Kể cả những lúc Sở Diên ở dưới thân hắn khóc lóc xin tha, hắn vẫn khoái chí đến vậy.
Hắn là một con ma cuồng dục, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn đắm chìm trong trạng thái cuồng nhiệt đến phát điên.
Sở Diên thường mắng hắn nếu như hắn vẫn cứ như thế, y chắc chắn sẽ thiến hắn, có như vậy hắn mới không tiếp tục làm y.
Kỳ thật hắn cũng rất sợ nha! Sở Diên không phải là loại người dám nói mà không dám làm, bất kỳ lúc nào lời nói của y điều rất đáng tin cậy.
Chỉ có điều hắn lúc này không muốn bỏ cuộc như vậy, đã ở trên giường hắn nhất quyết không muốn xuống.
Hắn biết ở đây là khách đ.iếm, phòng bên cạnh và chỗ hắn cách nhau không xa, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ làm cho đối phương chú ý đến.
Nhưng hắn một mực mặc kệ, lúc này không thoải mái mà lăn giường, chờ đến lúc tới hoàng cung hắn lại phải nhịn!
Cũng bởi vì hắn không muốn nhịn lâu như vậy, cho nên mới ra sức làm y trước, tiền trảm hậu tấu, hắn tin chắc sẽ không đến nổi chẳng còn gì.
...
Sở Diên ở dưới thân hắn sắc mặt đã đỏ không còn hình dạng, ánh mắt ngập nước mà nhìn hắn.
Phía dưới môi còn nhơn nhớt không ít dịch thể, cùng với nốt ruồi ở dưới trái cổ, lúc lên lúc xuống thật khiến hắn chìm đắm.
Lý Thiên Thành nâng tay vu.ốt ve trái cổ, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Hắn l.iếm nhẹ nốt ruồi kia, rồi húp đến đỏ một mảnh, môi hắn dần trượt xuống bả vai, lúc này liền cắn xuống một cái xem như đóng dấu.
Không dừng lại ở đó, hắn cúi người, dang rộng hai chân Sở Diên ra, nhìn vật mấu chốt đang căng cứng không khỏi khiến hắn phì cười.
Lý Thiên Thành miết nhẹ vật giữa, không tự giác được bóp nhẹ khiến nó tuôn ra một ít dịch thể trắng đục.
Hắn cười cười giống như vừa tìm được trò vui mới, không ngừng vu.ốt ve vật đó.
Sở Diên khó chịu rên lên, mới đầu là tái nhợt, sau đó liền ửng đỏ, cuối cùng đã xanh lè.
Y khó tin nhìn kẻ đang giở trò đồi bại, hắn đem đầu lưỡi quét qua một lượt vật chủ chốt của y.
Không quản xung quanh đã bị bẩn, hắn vậy mà nuốt...!xuống rồi.
Sở Diên giật giật khóe môi như không thể tin hoặc là không cách nào bình tĩnh được.
Y ngơ ngác nhìn hắn li.ếm láp vật kia, ánh mắt của y dần trở nên hoảng loạn.
"Tên khốn nhà ngươi, mau cút, cút ra!"
Sở Diên gấp gáp thở d.ốc, ánh mắt ngấn nước túm lấy tóc của hắn, mạnh mẽ lôi ngược lên.
"Đau đau..." Lý Thiên Thành vội buông vật kia ra, hắn nắm tóc mình kéo lại, ngơ ngác nhìn y.
Sở Diên lúc này đã không còn đủ kiên nhẫn, y dứt khoát lấy chăn quấn quanh người lại không để hắn tiếp tục giở trò.
Lý Thiên Thành chỉ biết trơ mắt nhìn Sở Diên từ từ che đậy.
Thật là, có ai lại làm giữa chừng thì trốn tránh như thế không?
Hắn phì cười, tay kéo tấm chăn đang quấn quanh người Sở Diên ra.
"Nào, đừng trốn!"
Nhìn khuôn mặt sắc lang đó, phút chốc làm Sở Diên nghẹn họng, y khư khư giữ chặt, hắn kéo một bên, y kéo một bên.
"Lý Thiên Thành ngươi không được làm như thế!"
Hắn cười cười giả vờ không nghe thấy.
"Ngươi vừa nói gì cơ?"
Sở Diên cắn răng chịu đựng, y ra sức kéo lại tấm chăn, nhưng cuối cùng cũng không mạnh bằng hắn.
Trong phút chốc Lý Thiên Thành đã đoạt được tấm chăn đang quấn quanh người y.
Hắn tung một cái liền hất nó bay xuống đất, thuận thế đem Sở Diên kẹp chặt.
Thân d.ưới giao nhau, vô cùng nóng bỏng, đáy lòng cũng không ngừng sôi sục.
Lúc bấy giờ trong tâm trí của hắn chỉ có hình bóng Sở Diên.
Hắn không nhanh cũng không chậm, động thái thong thả đưa vật nhọn vào trong.
Phía bên dưới vừa hay k.ích thích mở rộng, lúc này chỉ việc khai phá!
Hắn dùng động tác nhu hòa nhất, chậm rãi không đau đớn từ từ khiến y sướng.
Vì chỉ mới hồi đầu, nên không cảm thấy quá đau đớn, nhưng bắt đầu từ hồi hai thì đã hoàn toàn khác.
Sở Diên đau đến mức co rúm lại, khiến cho chỗ đó kép lại, vật nhọn vừa mới đâm chưa được bao lâu thì bị y làm cho kẹt.
Lý Thiên Thành muốn ná thở, hắn véo mông y.
"Thả lỏng một chút!"
Nếu y không thả lỏng, chỗ đấy của hắn có lẽ sẽ đứt mất.
Ấy thế Sở Diên thật sự thả lỏng, nguyên nhân không phải bị bị hắn gọi, mà là nơi đó rất chướng.
Bị kẹt trong đó khiến y không thể an ổn thở.
Sở Diên hai mắt ngấn lệ, đôi chân thon dài lúc này co lên dang rộng cầu hắn dừng lại.
"Đừng làm nữa, phía bên kia hình như có người nghe trộm!"
Y cảm giác có ai đó đang cười bọn họ, hơn nữa còn cách cánh cửa không quá hai bước chân.
Phỏng chừng lúc này tai đã áp sát vào cửa nghe trộm bọn họ đang làm chuyện tình xuân.
Sở Diên rất nhạy cảm, y rất ngại khi để người khác biệt bọn họ đang làm chuyện này.
Nếu để người trẻ nhìn thấy