Ninh Tuyết không màn đến bất kì chuyện gì nữa mà cứ thế đồng ý với tất cả mọi thứ tướng quân yêu cầu cứ vậy mà gật đầu trong vô điều kiện miệng khẽ gọi:
- Phụ… thân.
Ninh Tuyết vẫn tiếp tục khóc lóc van xin nói:
- Phụ thân… Tuyết Nhi xin người… đừng bỏ lại con và mẫu thân như vậy… người đừng dùng cách này để trừng phạt con, con biết lỗi rồi, con đã biết mình sai rồi… đáng lẽ ngày trước con nên hiểu chuyện hơn… con không nên ngỗ nghịch như vậy… không nên khiến người phải lo lắng nhiều đến như vậy…
Tướng quân đau lòng mà đưa tay khẽ xoa xoa đầu vỗ về Ninh Tuyết nói:
- Không phải… không phải như vậy…
Ninh Tuyết lúc này lòng vô cùng day dứt mà dập đầu xuống giường không ngừng nói:
- Tuyết Nhi biết lỗi rồi, Tuyết Nhi thực sự biết lỗi rồi, là con đã hiểu lầm người… phụ thân xin người hãy tha lỗi cho con… xin người đừng bỏ con lại một mình… xin người hãy cho con một cơ hội để chuộc lỗi được không… hãy cho con một lần được hiếu thảo với người… con xin người…
Tướng quân nước mắt lăn dài trên xuống gối liên tục lắc đầu nói:
- Tuyết Nhi ngoan, con không có lỗi gì cả… tất cả là do ta… là ta không làm tròn trách nhiệm của một kẻ làm phụ thân… là ta khiến con phải lớn lên trong sự tủi thân và mất mát như vậy… là ta không tốt… không liên quan đến con…
Ninh Tuyết lắc đầu như điên loạn mà nói:
- Không phải… người đã làm rất tốt rồi… vấn để nằm ở con thôi… nếu như… nếu như con không dễ dàng tin người, không để người khác lợi dụng, nếu như con có thể sớm trưởng thành hơn… có thể cùng người san sẻ bớt gánh nặng thì tốt biết mấy… tất cả đều là do con… là con không tốt… mọi chuyện sẽ không đi đến kết cục như ngày hôm nay…
Tướng quân lòng nặng trĩu, hàng ngàn vạn lời muốn nhưng không tài nào có thể giải bày hết, tướng quân trầm tư nhìn Ninh Tuyết đang tuyệt vọng khóc lóc không ngừng, lòng như tan nát, tướng quân chỉ khẽ nói:
- Tất cả mọi chuyện đều là quyết định của một mình ta… không liên quan đến ai cả… con đừng trách cứ bất kì ai cả… bao gồm cả con… Tuyết Nhi à…
Nói đến đây trong đầu Hạ tướng quân bỗng xuất hiện một loạt hình ảnh của Ninh Tuyết ngày được sinh ra, cả bầu trời lúc đó đều là tuyết đang rơi, tướng quân còn nhớ rất rõ ngày đó, không khí xung quanh vô cùng lạnh lẻo nhưng tướng quân vẫn cảm nhận được hơi ấm phát ra từ bàn tay nhỏ bé của Ninh Tuyết khi nắm chặt lấy ngón tay to lớn của tướng quân, nụ cười vô tư ấy như liều thuốc bổ xoa dịu tinh thần của tướng quân.
Nghĩ đến nụ cười ấy tướng quân cũng bất giác mà nhoẻn miệng cười rồi lại nhớ đến những ký ức khác ngày bé của Ninh Tuyết, những ngày còn nhỏ Ninh Tuyết rất thích đeo bám tướng quân, mỗi lần hồi phủ là cứ ôm chặt tướng quân không rời bất kể ngày đêm, nhớ đến giọng nói trong trẻo:
- Phụ thân… ôm ôm… phụ thân thơm thơm… phụ thân… bồng con… phụ thân à…
Từng câu từng chữ ấy vẫn đọng mãi trong lòng của tướng quân, dù trải qua bao lâu thì đoạn ký ức ấy vẫn in rõ trong tiềm thức của tướng quân, câu chuyện cứ như vừa chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi, tướng quân hướng mắt nhìn Ninh Tuyết lúc này rồi thầm nghĩ:
- Thời gian trôi qua nhanh quá… chưa gì mà con đã lớn đến như vậy rồi… ta còn chưa kịp làm gì cả… còn chưa kịp thương yêu con… chưa kịp chiều chuộng con nữa mà…
Tình cảm của hai người họ dành cho nhau vẫn luôn sâu lắng như vậy nhưng chỉ vì sau này Ninh Tuyết dần lớn cũng dần nhận thức được nhiều chuyện hơn, số ngày tướng quân thường xuyên bỏ rơi cả hai ở phủ rồi đến những lần thất hứa, cộng thêm tướng quân không ngừng áp đặt ngăn cấm những sở thích của Ninh Tuyết dần đến bất đồng nên khoảng cách giữa hai người bắt đầu lớn dần.
Tướng quân ho sặc sụa vài tiếng, nôn ra máu, Ninh Tuyết hoảng loạn mà đưa tay lau đi, miệng không ngừng gọi:
- Phụ thân à…
Tướng quân hướng mắt nhìn dáng vẻ sợ sệt của Ninh Tuyết lần cuối, cố gắng khắc ghi gương mặt ấy lần cuối, tướng quân nhoẻn cười thì thầm nói:
- Tuyết Nhi… ta xin lỗi vì… đã không thể tiếp tục bên cạnh con… chờ con trưởng thành… chờ con thành gia lập thất… chờ ngày tiểu tôn ra đời… ta… ta không chờ được nữa rồi…
Ninh Tuyết lắc lắc đầu khóc trong tuyệt vọng, khóe mắt tướng quân rưng rưng nói tiếp:
- Nhưng... không sao… dù mai này ta có ở đâu… con cũng hãy tin rằng… ta vẫn luôn dõi theo và bảo vệ con và mẫu thân.
Hơi thở