Ninh Tuyết suy nghĩ hồi lâu quyết định im lặng, bản thân muốn đứng nhìn dáng vẻ tự đắc của hắn thêm một chút nữa, Ninh Tuyết hướng mắt nhìn sang Khương tướng quân, ngài ấy dường như cũng hiểu được âm mưu của Hứa thái sử liền nói:
- Hứa thái sử nói đúng, quân đội quân lệnh như núi nhưng thân là đại tướng quân ngoài việc lấy mạnh hiếp yếu mà còn phải lấy đức phục nhân, chỉ có như thế thì mới thực sự nhận được sự tôn kính của mọi người.
Hứa thái sử không đồng ý quan điểm này liền lâp tức tranh luận nói:
- Khương tướng quân nói thế chẳng khác nào có ý bao che cho hành vi của những ngườI khác, không biết Khương tướng quân đã từng nghe qua câu nói “trên không nghiêm dưới ắt loạn” chưa?
Khương tướng quân im bặt lặng thin, Ninh Tuyết thấy thế liền nói:
- Được rồi, lời của cả hai người không phải không có lí, nhưng dù sao ta cũng là quan mới nhậm chức có thể họ vẫn chưa thích nghi được với tác phong làm việc của ta, Khương tướng quân truyền lệnh của ta xuống nói với họ, ngày mai nhất định phải có mặt.
Khương tướng quân chắp tay nhận lệnh, Hứa thái sử không chấp nhận phán quyết này của Ninh Tuyết liền tức giận nói:
- Hạ thống soái hành xử như vậy e rằng không thoả đáng.
Ninh Tuyết tức giận quát lớn:
- Ta là thống soái hay ông là thống soái?
Hứa thái sử nghe vậy càng bóc hoả hơn khẽ hỏi:
- Ngươi dám làm trái ý ta sao?
Ninh Tuyết phớt lờ lời nói của Hứa thái sử, chỉ nói to:
- Nói với họ những chuyện trong lòng họ nghĩ ta đều có thể hiểu được, nhưng đây là quân doanh, quân lệnh như núi, nếu như họ một mực muốn chống đối thì ta không thể không áp dụng quân pháp được.
Bước ngang Hứa thái sử Ninh Tuyết dừng chân nói nhỏ:
- Quyết định của ta là đúng hay sai rồi người sẽ biết thôi.
Hứa thái sử trợn mắt nhìn theo bước đi của Ninh Tuyết, ghì chặt hai tay, lòng nghĩ:
- Một nha đầu thúi như ngươi mà dám xem nhẹ ta sao, dám đối đầu với ta sao, chờ mà xem ta sẽ khiến ngươi phải trả giá.
Hứa thái sử nổi cơn lôi đình mà quay lưng bỏ đi, Ninh Tuyết bước lại gần rồi khẽ nói với Khương tướng quân:
- Người nói với bọn họ… chỉ một chút nữa thôi... chờ ta… Hạ Ninh Tuyết ta nhất định sẽ cho họ một câu trả lời thích đáng nhất.
Khương tướng quân gật đầu phụng lệnh hành sự, Hứa thái sử bên này vừa quay về đến phòng, tức tối trút giận lên đồ đạc hất văng hết những ly ấm trà trên bàn, tên cận vệ nghe tiếng âm thanh phát ra liền chạy nhanh vào phòng, nhìn thấy bãi chiến trường dưới đất liền hỏi:
- Chủ tử có chuyện gì sao?
Hứa thái sử giận không nói nên lời, nét mặt hung hăng nhìn cận vệ, tên cận vệ cũng sợ hãi cúi đầu dè chừng, Hứa thái sử kêu cận vệ viết một lá thư gửi về cho hoàng thượng nói:
- Thả hổ về rừng, quân cờ tạo phản, quyết không thể giữ, thần xin tiền trảm hậu tấu.
Tên cận vệ nghe vậy liền hỏi:
- Không lẽ chủ tử muốn…
Hứa thái sử chau mày gật đầu nói:
- Phải thủ tiêu nó trước khi nó hiệu lệnh được tam quân.
Cận vệ nghe vậy liền nói:
- Thuộc hạ sẽ cho người xử lí việc này xin chủ tử yên tâm.
Cận vệ vừa quay lưng đi, Hứa thái sử gọi lại nói:
- Nhất định phải xử lí gọn gàng.
Cận vệ mỉm cười nói:
- Chỉ là một tiểu nương tử, xin chủ tử yên tâm, đến sáng mai có người phát hiện ra thì mọi chuyện đã hoàn tất.
Cận vệ ngay lập tức đi gửi bức thư, Hứa thái sử dù quyết trừ khử Ninh Tuyết nhưng trong lòng vẫn không quên được việc bị Ninh Tuyết làm bẻ mặt như thế thầm nghĩ:
- Những thứ không còn giá trị lợi dụng có giữ cũng chẳng ích gì.
Đến tối Ninh Tuyết và tất cả các vị tướng quân đều đã say giấc, những cận vệ thân thủ phi phàm từ sớm đã chuẩn bị mai phục để ám sát Ninh Tuyết, trong lúc đấy Hứa thái sử vẫn đang thong dong yên tâm nằm trên giường say giấc.
Đến sáng hôm sau, Hứa thái sử tỉnh dậy, trong lòng phơi phới vì đã trừ được mối hoạ cũng như trả được mối thù hôm qua, người hầu từ ngoài bước vào bưng điểm tâm sáng bước vào, Hứa thái sử vẫn điềm nhiên ngồi thưởng thức, từ bên ngoài tiếng lục đục vang lên, Hứa thái sử vừa ăn vừa mỉm cười xem kịch, lòng vui mừng đắc ý.
Đột nhiên từ bên ngoài một đội quân do Khương tướng quân dẫn đầu phá cửa xông vào, Hứa thái sử bất ngờ hỏi:
- Ai cho các ngươi tự ý xông vào đây?
Không thèm trả lời, Khương tướng quân đưa tay ra lệnh quân binh bắt giữ người, Hứa thái sử hoang mang hỏi:
- Các ngươi dám đụng đến ta sao?
Khương tướng quân nghiêm nghị nói:
- Đưa đi.
Hứa thái sử chống cự hỏi:
- To gan các ngươi bắt ta vì lí do gì?
Vừa hỏi xong Hứa thái sử ngay lập tức kêu gọi cận vệ của mình, gọi mãi gọi mãi vẫn không thấy ai chạy vào, Khương tướng quân liền nói:
- Thống soái bị mưu sát đêm qua, chuyện này chắc chắn có liên quan đến ngài.
Vừa dứt lời Khương tướng quân nhìn sang quân binh hô to nói:
- Đưa đi.
Còn bên này, như lời căn dặn ngày hôm qua của Ninh Tuyết tam quân đã tập trung đầy đủ, những vị tướng quân ngày hôm qua vắng mặt cũng có mặt đầy đủ để chờ xem câu trả lời mà Ninh Tuyết đã nói ngày hôm qua là gì.
Đợi mãi cũng chẳng thấy Ninh Tuyết nói gì, nửa canh giờ trôi qua, các vị tướng quân bắt đầu mất kiên nhẫn, ai nấy đều tức giận đòi bỏ về, bỗng chốc từ xa tiếng kêu la vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, các vị tướng quân nhìn thấy Hứa thái sử liền tức giận chạy đến bao vây, mắng nhiết, Hứa