Ngay lúc bốn tên cận vệ vừa phá cửa xông vào thì ngay lập tức bị Khương tướng quân và những võ tướng khác xông đến tấn công, hai bên đấu kiếm quyết liệt, một tên cận vệ nhìn thấy Ninh Tuyết nằm trên giường liền nhân cơ chĩa kiếm xông đến thế nhưng bất ngờ Ninh Tuyết mở mắt ngồi bật dậy, né nhát kiếm đó, tay trái cầm thanh kiếm tay phải rút kiếm nhanh chóng đâm xuyên qua người tên cận vệ, hắn gục tại chổ.
Ba tên kia thấy vậy liền liều mạng xông lên, bọn chúng đồng lòng hướng mũi kiếm về phía Ninh Tuyết, nghe được tiếng động, quân binh của Khương tướng quân chờ sẵn ở bên ngoài liền ồ ạt phá cửa xông vào, bọn chúng thấy vậy liền tách lẻ để đối phó với đoàn người của Ninh Tuyết.
Hai tên kia quay lưng chống trả quân của tướng quân, còn một tên thì vẫn nghiến răng trừng mắt xông về phía Ninh Tuyết, Ninh Tuyết chẳng hề sợ hãi mà lập tức vung kiếm chống đỡ, hai bên đấu kiếm qua lại, Ninh Tuyết bất lợi vì căn phòng chỉ toàn một màu tối om mà bản thân Ninh Tuyết lại chưa từng được huấn luyện trong thế trận này, trong lúc đấu kiếm qua lại, Ninh Tuyết vô tình trượt chân khiến bản thân mất thăng bằng.
Tên đó thấy vậy liền thừa thế vung kiếm xông thẳng lên, Ninh Tuyết không kịp phản ứng lại, chỉ đành nhắm mắt gánh chịu lấy, thế nhưng giây phút thanh kiếm sắp chạm tới gương mặt Ninh Tuyết thì từ phía sau có một thanh kiếm lao thẳng về phía tên đó, mũi kiếm đâm xuyên tim khiến tên đó bất động ngay tại chổ, đầu chưa kịp quay lại nhìn thì đã gục xuống ngay tại chổ.
Ninh Tuyết ngã về phía sau, lúc mở mắt ra thì đã thấp thoáng nhìn thấy tên đó gục ngã, Ninh Tuyết cũng thở hỗn hễn vì vừa thoát nạn, Khương tướng quân giải quyết xong hai tên kia liền chạy vội sang Ninh Tuyết hỏi:
- Người không sao chứ?
Ninh Tuyết lắc đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn quanh, màn đêm dường như đã bao trùm lấy mọi thứ nên chẳng còn thấy được gì nữa, tướng quân quay đầu nhìn hai tên kia rồi hỏi Ninh Tuyết:
- Hai tên này chúng ta nên giải quyết thế nào đây, thống soái?
Ninh Tuyết lúc này mới bừng tỉnh lại mà đáp:
- Giữ mạng bọn chúng lại, mai này còn hữu dụng.
Tướng quân nghe vậy liền hạ lệnh áp giải hai tên đó xuống nhà lao, Khương tướng quân bước đến cạnh Ninh Tuyết, Ninh Tuyết mỉm cười nói:
- Làm tốt lắm, lần này hắn có chạy đằng trời cũng không thoát.
Khương tướng quân được khen liền chắp tay cuối đầu khiêm nhường, Ninh Tuyết thấy vậy liền nhoẻn miệng cười, cả hai tiếp tục tiến hành theo từng bước trong kế hoạch đã được bày ra chỉ để dụ được con rắn lớn cuối cùng này.
Nghe đến đây hai chân Hứa thái sử bắt đầu run bần bật, hai tên cận vệ cũng nhanh chóng được áp giải lên tới, Hứa thái sử lúc này mới vở lẽ ra mà run rẩy quát lớn:
- Thì ra từ đầu ngươi đã toan tính âm mưu sẵn mọi chuyện.
Ninh Tuyết chậm rãi bước đến nói:
- Toan tính âm mưu sao... Hứa đại nhân những gì ta từng nói với ngài đều là thật... mục đích ta đến Tây Đô là để trả mối thù cho Hạ gia ta của là thật và ngày hôm nay ta sẽ thực hiện lời nói đó của chính mình... quan môn... tróc tặc.
Hứa thái sử không còn đứng vững mà nữa mất thăng bằng loạng choạng quỵ chân xuống đất, giọng nói run run nói:
- Ngươi có biết ta là ai không, ta là Hứa Minh Trạch là cánh tay phải đắc lực bên cạnh bệ hạ nếu ngươi dám làm hại đến ta, bệ hạ nhất định lấy đầu ngươi.
Ninh Tuyết vẫn ung dung mà đáp trả nói:
- Nước xa khó cứu lửa gần, giờ phút này mà vẫn có thể mạnh miệng thế sao?
Hứa thái sử ngồi bệt trên nền đất, run sợ nhưng vẫn không khuất phục nói:
- Cho dù ngươi có gi ết chết ta, thì cũng không có nghĩa ngươi sẽ có được binh quyền của Tây Đô, chỉ cần... chỉ cần ngươi không giết ta... ta nhất định giúp ngươi thành công chiếm được binh quyền... ta có thể giúp được ngươi... hãy tha mạng cho ta... ta hứa nhất định sẽ giúp ngươi.
Ninh Tuyết nhìn dáng vẻ sợ hãi nhưng vẫn rất khí thế của Hứa thái sử liền mỉm cười nói:
- Đến tận bây giờ ngài vẫn chưa nhận ra được điều gì sao, ta sẽ khiến người ra đi một cách tâm phục khẩu phục.
Dứt lời Ninh Tuyết chầm chậm bước lên bục, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ninh Tuyết, đứng nhìn tam quân bên dưới Ninh Tuyết giờ đây đã có thể không thẹn lòng mà nói lớn:
- Ta nén nỗi đau, nhận giặc làm bằng hữu, chịu đủ tủi nhục, chỉ mong có thể chờ được đến ngày hôm nay.
Ninh Tuyết đưa tay vào trong áo, Ninh Tuyết rút ra binh phù khẳng khái mà giơ cao lên, tất cả tướng quân và tam quân đứng bên dưới vừa nhìn thấy binh phù, ai nấy đều hoảng hốt, Khương tướng quân bất ngờ khẽ nói:
- Đây… đây chẳng phải là…
Trạch tướng quân đứng cạnh cũng tá hỏa nhìn trưng trưng Ninh Tuyết nói:
- Binh phù…
Mọi người đồng loạt hạ kiếm đều quỳ xuống dưới chân Ninh Tuyết, thấy lệnh bài như thấy người, các vị tướng quân năm ấy đã từng kề vai sát cánh với Hạ tướng quân đều không khỏi hoài niệm, cảm giác thân thuộc này khiến ai nấy đều lần lượt cúi đầu nước mắt giàn giụa, mọi người cùng hô to:
- Bái kiến Hạ Thiểm đại tướng quân.
Ninh Tuyết nhìn thấy cảnh tượng trang nghiêm trước mắt, nước mắt rưng rưng thầm nghĩ:
- Phụ thân, người có nhìn thấy không, con làm được rồi.
Ninh Tuyết nhoẻn miệng cười nói:
- Được rồi, mọi người đều hãy đứng dậy cả đi.
Hứa thái sử nhìn thấy binh phù hoảng loạn hỏi:
- Binh... binh phù, không lẽ ngay từ đầu nó đã ở chỗ ngươi sao, không lẽ đây là âm mưu do ngươi một tay dựng nên sao?
Ninh Tuyết nhoẻn miệng cười nhạo cho sự ngạc nhiên đầy muộn màng này rồi đáp:
- Bây giờ người mới nhận ra