Hoàng thượng nghe vậy liền câu có tức giận nói:
- Hoang đường, quả là hoang đường mà, cái gì mà duyên phận, duyên số chứ, con đừng lôi những thứ vớ vẩn ấy ra để nói với ta.
Chấn Long cùng tấm chân tình vẫn kiên định với lựa chọn của mình mà chắp hai tay khom người quỳ lạy dưới chân phụ thân mà mà nói:
- Khẩn xin phụ hoàng toại nguyện...
Nhìn thấy hành động này của Chấn Long, hoàng thượng nổi giận đùng đùng nhưng vì đại cuộc nên vẫn cố gắng kiềm nén mà nhỏ nhẹ nói:
- Long à, con khoan hãy quyết định vội đã, con nghĩ mà xem với bản thân con giờ đây, là thái tử của Tiêu quốc này, chỉ cần con muốn thì ngoài kia có biết bao nữ nhân xếp hàng chỉ mong được xà vào lòng con, cớ sao phải vì một nữ tử đó mà hủy hoại tiền đồ của bản thân mình như vậy chứ, không đáng đâu Long à...
Những lời ngon ngọt ấy vốn chẳng hề khiến Chấn Long giao động chút nào mà vẫn một mực cúi người liên tục nói:
- Khẩn xin phụ hoàng tác thành cho nhi thần...
Nhìn thấy động thái không đầu hàng của Chấn Long, Tứ gia nhìn Liêm Khanh mỉm cười rồi nói:
- Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân cơ mà.
Liêm Khanh lắc đầu tỏ ý không đồng tình nói:
- Không phải, đây gọi là lấy giang sơn đổi lấy mỹ nhân, hắn chỉ cần mỹ nhân chứ không cần giang sơn này.
Bộ dạng cứng đầu nhất quyết không thoả hiệp của Chấn Long khiến hoàng thượng bắt đầu mất kiểm soát liền quát lớn:
- Vô dụng, ngươi đúng là kẻ vô dụng cơ mà.
Chấn Long vẫn không từ bỏ mà liên tục dập đầu van xin:
- Phụ hoàng xin người hãy thành toàn cho nhi thần cùng Tuyết Nhi.
Hoàng thượng quay đầu nhìn Chấn Long vẫn đang gục đầu dưới chân mình rồi thầm nghĩ:
- Thành toàn cho hai người sao, con nghĩ ta sẽ rộng lượng được như vậy sao?
Hoàng thượng chẳng nói chẳng rằng mà trực tiếp gọi thị vệ đến rồi nói:.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
- Người đâu, mau đưa thái tử về thư phòng, không có lệnh của ta không ai được phép thả ra, ai làm trái lệnh thì giết ngay không cần phải tấu.
Chấn Long nghe vậy liền ngẩng đầu lên nan nĩ cố gắng thuyết phục nói:
- Phụ hoàng à... con xin người...
Hoàng thượng hướng mắt nhìn Chấn Long rồi nói:
- Không cần phải nói nhiều nữa, con hãy trở về thư phòng từ từ mà suy ngẫm lại đi, khi nào con nghĩ thông suốt rồi thì chúng ta sẽ tiếp tục nói lại chuyện này.
Chấn Long chưa kịp nói gì thêm đã bị thị vệ mạnh bạo áp giải đi, A Thương ở phủ thái tử nhận được tin liền tức nhập cung, không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp tiến vào thư phòng thế nhưng chuyện A Thương không ngờ đến là bên ngoài thư phòng từ sớm đã được hoàng thượng cho người vây giữ rồi, không chỉ là một hai thị vệ nhỏ nhoi mà đây gần như là cả một đội quân.
Họ phân chia thành tầng tầng lớp lớp để bao vây thư phòng ấy, có thể là chính bản thân hoàng thượng cũng lo sợ Chấn Long sẽ tẩu thoát nên đã chuẩn bị từ trước, vừa bước vào hành lang thôi mà A Thương đã bị tốp ngoài của đoàn thị vệ chặn lại, A Thương đoán trước được sự việc nên liền giả vờ nói:
- Xin chào thị vệ huynh, ta là thủ hạ của thái tử, phủ thái tử hiện đang có vài việc khẩn cần đến sự phê duyệt của thái tử, xin thị vệ huynh nhường đường cho ta vào trong.
Tên thị vệ nghe vậy liền quát lớn:
- Hoàng thượng có lệnh, không để ai đến gần thái tử, nếu ai làm trái lệnh, giết không tha.
Nhìn khí thế hùng hồn ấy của thị vệ, A Thương cũng xác định được rằng chuyến đi này là công không rồi, không chần chờ nghĩ ngợi nhiều, A Thương liền rút lui để suy nghĩ kế sách khác nói:
- Được được ta biết rồi, đã làm phiền huynh rồi.
Dứt lời A Thương quay đầu rời đi, vừa ra đến hậu viện, A Thương ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên từ phía sau có một đội quân khác được dẫn đầu bởi một vị đại tướng quân, cả đoàn vội vàng lướt ngang, A Thương cảm thấy lạ liền bước đến chào hỏi vị tướng quân ấy nói:
- Chào Mạch tướng quân, người có nhận ra tiểu nhân không?
Mạch tướng quân vừa nhìn liền nhận ra ngay cánh tay đắc lực bên cạnh thái tử liền niềm nở nói:
- Đương nhiên là nhận ra rồi, cậu là người bên cạnh thái tử gia cơ mà.
A Thương gật đầu mỉm cười hỏi:
- Hôm nay Mạch đại nhân vào triều sớm như vậy, không biết là đã xảy ra đại sự gì sao?
Mạch tướng quân ấp úng không nói mà chỉ lãng sang chuyện khác nói:
- Không có gì chỉ là những chuyện vặt thôi mà, à mà cậu đến đây là để thăm thái tử sao?
A Thương vừa nhìn liền đoán ra ngay nên cũng không gượng ép mà chỉ mỉm cười đáp:
- Đúng vậy, phủ thái tử có chút việc cần đích thân thái tử phê duyệt nên đành đến để thử vận may xem sao, vì có những chuyện bản thân ta cũng không dám tự ý làm chủ.
Mạch tướng quân nghe vậy liền mỉm cười gật đầu, một thủ hạ bên cạnh bước đến nói nhỏ vào tai của Mạch tướng quân:
- Tướng quân à đừng chậm trễ nữa, chúng ta phải đi mau thôi...
Mạch tướng quân nghe vậy liền mỉm cười điểm tĩnh như không mà đáp:
- Được rồi, ta biết rồi.
Nói xong tướng quân quay mặt nhìn A Thương nói:
- Nếu vậy ta cũng không làm phiền cậu, ta còn chút việc phải làm