Tứ gia nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý nói:
- Không cần giả ngốc với ta đâu, cô ta là nữ nhân của chủ tử ngươi lẽ nào ngươi lại không biết cô ta chứ.
A Thương cúi đầu mỉm cười từ tốn đáp:
- Tứ gia quá đề cao tiểu nhân rồi, tiểu nhân chỉ là một cận vệ bên cạnh chủ tử nào biết nhiều chuyện đến vậy.
Tứ gia không tranh luận thêm mà chỉ nói:
- Ngươi biết cũng được không biết cũng được nhưng ta chỉ có lòng tốt muốn thông báo cho ngươi biết rằng hãy mau kêu chủ tử của ngươi đi cứu cô ta đi, nếu còn chậm trễ... e rằng là phải tuẫn táng cùng cô ta đấy.
A Thương nghe được những lời đó, trong lòng bán tín bán nghi liền hỏi lại:
- Tứ gia ý người là sao, tiểu nhân vẫn chưa hiểu?
Tứ gia nhếch môi cười châm biếm đáp:
- Ngươi thông mình hơn những gì ngươi thể hiện ra bên ngoài, cho nên những lời ta nói, ta tin ngươi sẽ hiểu được mà.
A Thương vẫn rất hoài nghi tin tức này của Tứ gia nên vẫn chần chờ mà nghiêm mặt thăm dò nói:
- Tiểu nhân chỉ là không hiểu dụng ý phía sau hành động này của Tứ gia là gì?
Tứ gia cười phì lên rồi trêu chọc nói:
- Ngươi quả không khiến ta thất vọng đấy, nếu mai này ngươi muốn tìm chủ mới nhất định phải đầu quân cho ta đấy.
A Thương vẫn không đáp lời mà chỉ trưng mắt nhìn Tứ gia, thấy vậy Tứ gia liền nghiêm túc lại nói:
- Ta nghe được tin hoàng thượng đã cho người âm thầm thủ tiêu cô ta nhằm tránh hậu họa về sau.
Nghe được những điều đó, A Thương sửng người liền suy ngẫm:
- Tránh hậu họa về sau sao, không lẽ hoàng thượng thực sự muốn loại bỏ cái gai đang cản đường Long này sao, với thủ đoạn tàn nhẫn của hoàng thượng thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra…
A Thương ngẩng đầu nhìn Tứ gia hỏi:
- Việc này nếu hoàng thượng đã muốn âm thầm giải quyết vậy bằng cách nào mà Tứ gia lại biết được?
Tứ gia nhìn thấy A Thương dù sốt sắng nhưng vẫn năm lần bảy lượt rất cẩn trọng mà xác định lại thông tin mình đưa ra liền cảm thấy có chút phiền toái nói:
- Ngươi cũng phiền phức chẳng khác gì chủ tử của ngươi, những lời ta nói ngươi có thể không tin nhưng nếu lỡ xảy ra bất trắc gì thì cũng đừng trách là ta không báo trước cho các ngươi.
Lúc này trong đầu A Thương liên tục nhảy ra vô số giả thuyết cho hành động này của Tứ gia:
- Hắn nói cho mình biết điều này là vì muốn thông qua mình mà truyền đến tai Long, nếu như Long thực sự đi cứu người thì chẳng khác nào là làm trái lệnh vua, điều này chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Long, thậm chí là đe dọa đến ngôi vị cũng như tính mạng của Long… bản thân hắn chỉ cần ngồi không… ngư ông đắc lợi…
Dứt lời Tứ gia liền quay đầu rời đi, A Thương thấy vậy cố gắng hỏi lần nữa:
- Nhưng… tại sao Tứ gia người lại nói ra điều này, sao lại muốn giúp thái tử chứ, rốt cuộc người đang âm mưu điều gì?
Câu hỏi này như đánh trúng tâm đen của Tứ gia, hắn liền tối sầm mặt lại rồi quay đầu trầm ngâm nói:
- Đương nhiên là ngôi vị thái tử đấy, sau tất cả ta nhận ra rằng đích đến cuối cùng của ta và hắn không giống nhau, với ta hoàng vị quyền lực mới là thứ mà ta cả đời sở cầu nhưng… hắn thì không.
A Thương im bặt trước lời giải đáp này, Tứ gia nhoẻn miệng cười nhạt nói tiếp:
- Ngươi bảo là ta giúp hắn sao, không đâu, ta chỉ đang giúp bản thân mình thôi và… sẵn tiện bố thí cho hắn một ít sự thiện tâm của ta mà thôi.
Không đợi A Thương đáp trả Tứ gia liền quay đầu rời đi, không quên nhắn nhủ:
- Ngươi cũng nhanh chân lên đi kẻo không đuổi kịp tên Mạch Trọng Nhân ấy, còn nữa… nếu như cứu được cô ta rồi thì bảo chủ tử của người đừng quay về nữa… hắn sẽ chẳng còn nơi nào để dung thân đâu.
A Thương trong lòng rối bời không biết nên đưa ra quyết định thế nào, A Thương thầm nghĩ:
- Những gì hắn làm chỉ với mục đích là muốn Long từ bỏ ngôi hoàng vị này để không ai tranh giành với hắn mà thôi.
Dù rằng đã nhìn thấu được ý đồ của Tứ gia, nhưng phải thừa nhận rằng có một chuyện ngay chính A Thương cũng không thể phủ nhận đó là Ninh Tuyết thực sự quan trọng với Chấn Long như thế nào, A Thương trầm tư nghĩ:
- Đúng là đối với Chấn Long, hoàng vị quyền lực suy cho cùng chỉ là vật ngoài thân, cậu ấy chưa từng xem trọng những thứ đó nhưng còn về cô ta thì...
Càng nghĩ A Thương càng bế tắc nhưng khi nghĩ lại câu nói của Tứ gia khi nảy " Với ta hoàng vị quyền lực mới là thứ mà ta cả đời sở cầu nhưng… với hắn thì không", câu nói đó như một lời thức tỉnh A Thương, trong đầu lập tức xuất hiện một suy nghĩ:
- Đúng vậy, Hạ Ninh Tuyết chiếm một vai trò vô cùng quan trọng với cậu ấy, nếu như để mất đi cô ấy, Long sẽ ra sao đây?
Nghĩ đến đây thôi A Thương bỗng chốc nở một nụ cười rồi