Ninh Tuyết gượng cười gật gật đầu nhưng ánh mắt vẫn hướng về An Thành, thấy An Thành vẫn chẳng màn để tâm Ninh Tuyết cũng đành quay lưng đi vào trong, ngay lúc này An Thành quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ thong dong bước đi của Ninh Tuyết, An Thành trong lòng càng khó chịu, thầm nghĩ:
- Muội cứ như thế mà bước đi sao, Ninh Tuyết?
Ninh Tuyết quay lưng bước đi mà chẳng màn tới An Thành cùng Minh Nguyệt, càng nghĩ An Thành càng tức giận đến mức không thể khống chế được cảm xúc nữa An Thành bỏ mặc tất cả mà chạy đến lần nữa nắm chặt bàn tay Ninh Tuyết rồi kéo đi trước mắt Minh Nguyệt, Ninh Tuyết bất ngờ liền khựng người lại nói:
- An Thành khoan đã… Hứa nương tử…
Lúc này trong mắt An Thành chẳng còn ai khác ngoài Ninh Tuyết, An Thành một mực giữ chặt bàn tay Ninh Tuyết không buông nói:
- Ta không quan tâm, mau, đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với muội.
Dứt lời An Thành kéo Ninh Tuyết đi, Minh Nguyệt đứng nhìn Ninh Tuyết bị kéo đi ngang mặt trong lòng cũng đùng đùng sôi sục, hai tay siết chặt vào tay, răng nghiến chặt, ánh mắt hình viên đạn hướng theo bóng lưng của Ninh Tuyết, Minh Nguyệt khẽ nói:
- Hạ Ninh Tuyết, tại sao… tại sai… hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng là cô, rốt cuộc một nữ nhi thấp kém như cô có gì mà khiến An Thành phải mê mẩn như thế chứ?
Không cam tâm để bản thân thua kém Ninh Tuyết, tâm ma trong Minh Nguyệt trổi dậy khẽ nói:
- Không được...!chỉ cần cô còn tồn tại thì trái tim của An Thành sẽ không thể thuộc về ta được, Hạ Ninh Tuyết… ta nhất định phải tìm cách để trừ khử cô.
Vừa dứt lời Minh Nguyệt nhớ lại những gì Hứa thái sử phụ thân của Minh Nguyệt từng nói với mình, Minh Nguyệt tức giận nói với Hứa thải sử:
- Hạ Ninh Tuyết chỉ là nữ nhi của một võ tướng tầm thường sao phụ thân không giải quyết luôn cô ấy, như vậy thì sẽ chẳng còn ai có thể cản trở người gây dựng đại nghiệp nữa rồi.
Lắng nghe những Minh Nguyệt nói Hứa thái sử mỉm cười khẽ lắc đầu rồi nói:
- Đứa con ngây thơ này của ta, ta giữ đứa trẻ này ắt có việc để dùng.
Minh Nguyệt tò mò vẫn không hiểu dụng ý của Hứa thái sử liền ngơ ngác hỏi:
- Người nói có việc cần dùng sao ạ, một tiện tì thấp kém như cô ta thì có giá trị gì cơ chứ?
Vừa nói Minh Nguyệt vừa tặc lưỡi khinh thường ra mặt nói tiếp:
- Sợ rằng con còn chê cô ta làm dơ bẩn chân con nữa đấy chứ.
Hứa thái sử mỉm cười tỏ ra bí hiểm rồi bước đến xoa xoa đầu Minh Nguyệt rồi nói:
- Ta bảo con là đứa trẻ ngốc quả không sai mà nhưng không sao từ từ rồi con sẽ biết thôi.
Minh Nguyệt nghe vậy liền khó chịu đẩy tay Hứa thái sử ra rồi nói:
- Người đừng xoa đầu con như vậy, con không còn là đứa trẻ nữa.
Hứa thái sử cười phá lên rồi đưa tay búng lên trán Minh Nguyệt một cái khiến Minh Nguyệt thét lên một tiếng, Hứa thái sử dịu dàng nói tiếp:
- Nuôi con trăm tuổi lo đến chín mươi chín năm, cho dù con có lớn như thế nào thì trong mắt ta con mãi chỉ là một đứa trẻ ngây ngô mà ta yêu thương nhất thôi.
Minh Nguyệt nghe vậy liền trầm tư hồi lâu rồi hỏi:
- Nhưng giữ cô ta lại phụ thân có sợ nguy hiểm không?
Hứa thái sử lần nữa cười ầm lên rồi tự tin nói:
- Một con cọp con miệng còn hôi sữa thì có gì mà đáng sợ chứ, huống hồ chi...!là cọp con hay là mèo con còn chưa biết nữa cơ mà.
Nhớ lại những lời Hứa thái sử nói lập tức cơn tức giận của Minh Nguyệt cũng nguôi ngoa ngay, Minh Nguyệt thở phào một tiếng rồi khẽ nói:
- Rồi sẽ có ngày ta bắt cô phải quỳ dưới chân mà van xin ta, Hạ Ninh Tuyết.
Dù là đã hết lòng đay nghiến Ninh Tuyết nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức Minh Nguyệt quay lưng bỏ về.
Còn về bên kia thì An Thành trong lúc đang kéo tay Ninh Tuyết đi qua mấy con phố, Ninh Tuyết bực dọc hất văng tay của An Thành, An Thành quay người lại nhìn thấy nét mặt khó chịu của Ninh Tuyết, liền không nói không rằng ôm chằm lấy Ninh Tuyết khẽ nói vào tai của Ninh Tuyết:
- Muội đừng đối xử với ta như thế được không, ta thực sự không thể chịu nổi nữa, ta xin muội đấy.
Ninh Tuyết nghe thấy những lời đó của An Thành, tâm can mền nhũn, trong lòng có chút giao động, Ninh Tuyết đưa tay muốn ôm lấy An Thành, bỗng chốc phía xa Ninh Tuyết nhìn thấy có người lén lút quan sát, hoá ra đó là thuộc hạ của Hứa thái sử, Ninh Tuyết đắng đo hồi lâu chẳng còn cách nào khác, Ninh Tuyết đành nghiến chặt răng, trơ mắt nói:
- Xin lỗi huynh, Ninh Tuyết ngày