2
Làng Nam-san, Muk-dong.
Sau khi nhìn quanh quất hồi lâu để chắ chắn không có ai xung quanh, Kim công tử mới cất từng bước mệt mỏi vào căn nhà lá nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ. Bóng tối đã bắt đầu bao trùm mặt đất, trong nhà nhập nhoạng không một ánh đèn. Chàng gỡ chiếc mũ sa đen ra trước, đặt xuống sàn, rồi lần lượt trút bỏ quần áo, để lộ ra khuôn ngực được nịt chặt bằng một mảnh vải các cô gái thường quấn quanh eo che da thịt. Dù ảnh vải nịt ngực không được gỡ bỏ, bờ vai thon thả, cánh tay tròn lẳn và sống lưng cong mềm mại như nước chảy, dáng mông đầy đặn quyến rũ kia cũng đủ tố cáo - chàng thư sinh thực ra là một cô gái.
Chàng thư sinh, à không, cô gái tháo búi tóc và dải băng đang buộc chặt ngang trán, lấy lược chải gọn ghẽ làn tóc mây đen nhánh vừa buông, rồi buộc lại bằng một sợi dây đen, thả sau gáy. Cô gái thỉnh thoảng cải trang thành nam nhi ra ngoài ấy, chính là thiếu nữ tên Kim Yoon Hee!
Bên kia vách tường mỏng là em trai cô, chủ nhân thật sự của hiệu bài nam đinh cô mang theo người, Kim Yoon Sik. Có tiếng cậu nói vọng sang:
"Tỉ à? Khụ khụ!"
Nghe thấy tiếng ho khô khốc, Yoon Hee lo lắng, vội mặc lại quần áo, đáp:
"Ừ, tỉ đây. Mẹ đâu? Mẹ đến Guri-gae mua thuốc rồi à?"
"Mẹ sang... Khụ! Mẹ sang nhà ngoại..."
Bệnh tình của Yoon Sik có vẻ tệ hơn trước khi Yoon Hee ra ngoài rất nhiều.
"Đệ đợi chút, đừng nói gì cả. Tỉ mặc áo xong sang ngay đây. Đã nói đừng để Yoon Sik ở nhà một mình rồi, mẹ còn sang nhà ngoại làm gì cơ chứ? Sang đó rồi lại nghe toàn những lời không hay, chỉ thêm đau lòng."
Yoon Hee mặc áo xong, gom hết bọc sách, mũ sa, áo dài, đoạn mở cánh cửa nhỏ bước sang phòng bên. Yoon Sik đang nằm trên sàn, trong phòng tối đen. Thương em nằm một mình trong bóng tối, Yoon Hee bỏ hết đống đồ trên tay xuống, vội thắp đèn dầu.
"Sao đệ không thắp đèn lên? Để nằm tối thế này?"
"Không sao mà."
Biết rõ tỉ tỉ phải kiếm tiền vất vả thế nào, còn mình thì nằm một chỗ, làm sao cậu có thể thắp đèn khi chỉ có một mình chứ. Yoon Hee nhìn thấy một quyển sách đang mở trên bàn sách cạnh cây đèn. Trước khi cô ra ngoài đâu có quyển sách này. Cô bất giác đưa mắt nhìn Yoon Sik, nhất định nhân lúc tỉ và mẹ ra ngoài cậu đã gượng dậy đọc sách nên mới mệt như vậy.
"Sao lại đọc sách? Tỉ đã bảo bao lần là phải giữ gìn rồi mà..."
Yoon Sik nặng nhọc ngồi dậy, hai tay chống xuống sàn.
"Buổi trưa đệ thấy khỏe hơn nên... Đệ phải mau đậu khoa thi lần này, tỉ mới đỡ vất vả hơn... Khụ!"
"Tỉ đâu khiến đệ lo những chuyện đó? Đệ cứ khoẻ lại trước đã, rồi mới tính chuyện khoa thi hay gì gì đấy sau."
"Đệ xin lỗi... Khụ khụ! Vì nghe năm nay có khoa thi, đệ nóng ruột, không thể nằm mãi một chỗ được."
Nghĩ đến em đã ở cả ngày trong gian phòng ngột ngạt, Yoon Hee giúp cậu tựa lưng vào chồng chăn đã được xếp gọn, lấy quạt quạt cho cậu. Yoon Hee nhìn em, ánh mắt buồn bã. Yoon Sik bị bệnh đã lâu, mắt cậu giờ trũng sâu, đôi môi nứt nẻ không chút khí sắc, mặt hóp vào tựa hồ chỉ còn da bọc xương. Mười tám tuổi... đứa em trai đang ở lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời đã phải nằm liệt giường suốt mấy năm qua, còn những việc cô có thể làm cho em lại quá ít. Tuy họ đã tìm đến không dưới chục đại phu tài giỏi, nhưng rồi sau khi cho cậu uống đủ loại thuốc đắt tiền, tất cả đều lắc đầu ra đi.
Mỗi khi nhìn thấy những chàng trai đồng trang lứa với em mình, Yoon Hee lại thêm buồn tủi. Họ đều được chạy nhảy dưới ánh nắng, được đi học, được cưới những cô gái xinh đẹp làm vợ, được đến khoa trường ứng thí… Nghĩ đến Yoon Sik vốn thông minh lanh lợi từ nhỏ cô càng thấy nao lòng. Đúng ra hôm nay người tình cờ được cô kỹ nữ xinh đẹp ấy bắt chuyện cũng phải là cậu...
Yoon Sik không muốn làm đại tỉ buồn, cậu cố nén ho, giả vờ khoẻ khoắn nói:
"Tỉ, hình như hôm nay công việc không được tốt lắm?"
"Ừ, có chút vấn đề... Tỉ không được người ta thuê làm Cự bích, chỉ có việc Tả thủ thôi. Có lẽ tại tỉ dùng tên đệ làm việc không đường hoàng nên cha ghét tỉ chăng."
"Không có chuyện đó đâu. Cha ở trên trời có linh, thấy tỉ vất vả thế này chắc cũng đau lòng lắm..."
"Ở trên trời chắc cha cũng chỉ ngày ngày đọc sách chứ không quan tâm tới chúng ta dưới này sống ra sao đâu. Cả khi còn sống cha cũng chỉ biết mỗi đọc sách. Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cha, nhờ mấy chữ học mót được từ cha mà tỉ mới kiếm được công việc hiện giờ."
"Chỉ cần đệ có thể tham gia kỳ thi Sơ thí lần này, tỉ sẽ không cần đến khoa trường làm Tả thủ nữa..."
"Ngày ấy sẽ sớm đến thôi. Nên đệ đừng hấp tấp làm gì."
Được tỉ tỉ quạt cho, Yoon Sik lại thấy nặng nề hơn là mát mẻ. Cậu biết tỉ tỉ đã phải mang bọc sách nặng đi một đoạn đường dài, nên cứ nhìn mãi vào cánh tay tỉ. Yoon Hee năm nay mười chín tuổi, tuổi xuân đẹp như hoa của tỉ đều vì bệnh tình của cậu mà lỡ dở. Nhìn chiếc áo khoác rõ ràng đã cũn cỡn và chiếc váy bạc phếch từ lâu tỉ đang mặc, Yoon Sik thấy lòng mình thắt lại. Điều làm cậu đau lòng hơ cả là mái tóc tỉ. Để búi tóc như đàn ông, tỉ đã phải cắt phăng đi mái tóc dài chấm eo.
Là con gái, Yoon Hee đương nhiên thích làm đẹp. Khi ra ngoài, trông thấy các cô gái khác ăn vận chải chuốt, lẽ nào tỉ không biết ghen tị? Nhưng ghen tị cũng chẳng để làm gì. Ngay một món trang sức rẻ tiền tỉ cũng không có. Trong số những thứ thuộc về tỉ, thứ đẹp và đáng giá chỉ có chính bản thân tỉ mà thôi.
"Tỉ tỉ, đệ không nóng. Tỉ đừng quạt nữa."
Yoon Hee mỉm cười bảo được rồi, tay vẫn không ngừng quạt. Rồi cô vui vẻ kể lại chuyện bên ngoài cho tiểu đệ phải nằm mãi trong nhà nghe.
"À, phải rồi! Hôm nay tỉ được một kỹ nữ cực kỳ xinh đẹp bắt chuyện đấy."
"Sao ạ? Kỹ nữ nào cơ?"
"Tên gì nhỉ? À, tên giống như người tình của Lữ Bố trong Tam Quốc. Là Điêu Thuyền!"
"Rồi sao ạ?"
"Lúc đầu tỉ vờ như không nghe không thấy, nhưng nàng ta cứ tiếp tục làm điệu làm bộ trước mặt tỉ, muốn tỉ mở lời trước. Gặp một cô gái xinh đẹp như vậy mà cứ vờ như không thì sẽ dễ bị lộ chuyện mình là con gái, nên cuối cùng tỉ đã bắt chuyện trước, ra vẻ tỉ cũng phải lòng nàng ta luôn rồi."
"Nhưng người từng qua lại với nhiều đàn ông như vậy, liệu có phát hiện ra tỉ là nữ không?"
"Có lẽ nàng ấy không nhận ra đâu. Tỉ chọc ghẹo nàng ấy cũng khá lắm đấy."
"Chọc ghẹo á? Tỉ sao? Ha ha ha..."
Thấy Yoon Sik cười thích thú, Yoon Hee lại càng phấn chấn thừa nhận.
"Ừ, thật mà."
"Không chừng nàng kỹ nữ đó lại phải lòng tỉ cũng nên."
"Không lý nào, chắc chỉ lôi khách thôi. Vậy nên tỉ cũng chẳng cho biết tên mà chạy thẳng luôn. Mua đường rồi quay về mệt cực kỳ."
"Biết đâu được, có khi nàng ấy thích tỉ thật... Sao đệ thấy nàng Điêu Thuyền đó đáng thương quá."
"Ngay cả kỹ nữ cũng không nhận ra tỉ là nữ, vậy tỉ càng tự tin hơn rồi. Trước giờ ra ngoài cứ sợ có người phát hiện ra, vừa đi vừa lo."
Nghe tỉ tỉ tự hào vì ra dáng nam nhi, qua mắt được cả kỹ nữ, Yoon Sik không biết nên cười hay nên khóc. Dù chưa gặp qua, nhưng cậu chắc chắn tỉ mình xinh đẹp hơn nàng kỹ nữ kia gấp trăm lần.
Bên ngoài bỗng có tiếng người lục đục, Yoon Hee ngừng quạt hỏi vọng ra:
"Mẹ đấy ạ?"
"... Ừ."
Yoon Hee đứng dậy, bảo Yoon Sik:
"Đệ đợi một lát nhé. Tỉ dọn cơm tối vào ngay."
Cô mở cửa phòng bước ra thì thấy mẹ đang thần người ngồi phệt xuống hàng hiên hẹp trước nhà. Mặc dù lần nào sang nhà ngoại về mẹ cũng đều như vậy, nhưng hôm nay trông bà mệt mỏi hơn hẳn. Yoon Hee đóng kín cửa phòng, nhón chân đi tới ngồi xuống bên mẹ.
"Mẹ về rồi ạ? Mọi người bên ấy vẫn khoẻ chứ?"
Nghe tiếng Yoon Hee, mẹ mới như sực tỉnh, vừa xếp tấm áo khoác trùm đầu vừa khe khẽ đáp:
"Ừ... Khoẻ."
"Mẹ buồn chuyện gì à...?"
"Không... Dù có không muốn sang đấy, nhưng nghĩ tới sau này Yoon Sik nhà ta tham gia khoa cử, nếu đỗ đạt làm quan trước sau gì cũng sẽ