Một người cuối cùng trong hai mươi người tự nhiên là Lâm Minh.
So với mười chín người trước, Lâm Minh cực kỳ bình thường, xuất thân cũng bình thường nhất, tuy nhiên Lâm Minh lại dẫn tới sự chú ý thật lớn.
Nhất là cao tầng của Thất Huyền cốc, sớm đã xem qua tất cả tư liệu của Lâm Minh. Người với tuổi mười sáu có thể đứng ở chỗ này, trong thời gian hai trăm năm từ tổng tông hội võ bắt đầu đến hiện tại cũng thuộc số lượng không nhiều.
Lúc này mặt trời còn chưa lên, trời chỉ là tờ mờ sáng, trên quảng trường trước điện Thất Huyền cốc đã tụ tập đầy người.
Trưởng lão các tông phái nhỏ Thất Huyền địa khu, dẫn đầu của mười sáu gia tộc tu võ, vương công tướng quân và cao thủ của ba mươi sáu nước, phủ chủ, phó phủ chủ của các Thất Huyền võ phủ. Những nhân vật tụ ở trên quảng trường này, tùy tiện lấy ra một người đưa tới nước nhỏ địa phương đều là nhân vật phong vân danh chấn một phương, chịu vạn người kính ngưỡng. Nhưng đặt ở nơi này, rất nhiều người bọn họ lại ngay cả hàng ghế trước đều không có chỗ, càng đừng nói đi vào trong chính điện.
- Mặt bằng trình độ của tổng tông hội võ lần này hẳn là cao nhất trong ba lần gần đây nhất!
Trên ghế khán giả, phủ chủ Thất Huyền võ phủ Hoắc La quốc vừa uống trà vừa nói. Là phủ chủ của một võ phủ nước lớn, người trung niên họ La vẫn là có rất nhiều ưu đãi. Bên cạnh có một cái bàn, có thể uống chút trà, ăn chút hoa quả.
- Hắc hắc, đó là đương nhiên. Không thấy ngay cả Thần Hoàng đảo đều phái ra sứ giả sao? Chuyện này thật khiến cho Thất Huyền cốc chúng ta nở mặt. Khổng Tước sơn bình thường trâu bò cỡ nào, nhưng là khi trong tông bọn họ cử hành hội võ, lại chưa từng có tông môn tứ phẩm phái người đi tham quan!
- Thần Hoàng đảo?
Người trung niên họ La dùng nắp chén gạt lá trà, giọng chậm rãi nói:
- Ta nghe người ta nói, lần này người của Thần Hoàng đảo tới là có một số mục đích đặc biệt, cũng không phải chuyên môn tới xem tổng tông hội võ của chúng ta...
- Điều này thì ta không biết. Lại nói tiếp, Vương Vũ của Hoắc La quốc ngươi thành tích xếp hạng thế nào?
- Ặc...
Bị hỏi bất thình lình, người trung niên họ La bị nước trà nghẹn ở trong miệng. Vương Vũ cuối cùng không thể tiến vào tốp hai, hơn nữa khiến hắn đau lòng nhất chính là Hoắc La quốc còn lỗ vốn một danh ngạch Thiên trì...
***
Mặt trời rốt cuộc chậm rãi dâng lên, trọng tài trận chung kết đã đứng ở giữa sân. Người này tu vi Tiên Thiên trung kỳ, là một trong những trưởng lão nội môn của Thất Huyền cốc.
- Quy tắc so tài ta không lặp lại nữa, giống so tài dự tuyển. Chung kết tổng cộng ba mươi người, mỗi một người đánh đủ hai mươi chín trận, mấy người cuối cùng điểm rớt sau sẽ phải đối mặt khiêu chiến của người thứ hạng cao của tốp hai. Cũng không phải các ngươi yên ổn tiến vào ba mươi hạng đầu.
- Hiện tại chung kết bắt đầu!
Trưởng lão trọng tài giọng cực kỳ to, toàn bộ thung lũng đều có thể nghe rõ ràng.
- Lâm Minh, hết sức là tốt rồi, cố gắng tranh mười hạng đầu, nếu gặp phải đối thủ không thể chiến thắng cũng không nên cậy mạnh, tránh bị thương.
Cầm Tử Nha đưa Lâm Minh vào khu tuyển thủ, dặn đi dặn lại. Tuy rằng trong thi đấu không cho phép làm đối thủ thương tàn, nhưng nếu như thực lực xấp xỉ, so tài phải ứng phó toàn lực, rất khó nắm chắc lực đạo, chuyện bị đánh thành trọng thương cũng không hiếm thấy.
- Ta hiểu được.
Lâm Minh đi hướng khu tuyển thủ, sau khi ngồi yên trên ghế, trận đầu rất nhanh liền bắt đầu. Người ra sân cũng không phải tuyển thủ hạt giống và đệ tử hạch tâm của phân tông lớn, tuy nhiên cũng là một trận long tranh hổ đấu. Nhưng là khán giả rõ ràng có chút thất vọng, bọn họ muốn nhìn nhất vẫn là quyết đấu giữa đệ tử thân truyền.
Trên lôi đài đánh nhau kịch liệt, Lâm Minh đột nhiên nhìn thấy một nam nhân tay cầm quạt xếp, tướng mạo tuấn dật cười lạnh nhìn về phía mình.
Lâm Minh khẽ nhíu mày, hắn cũng không nhận ra người này.
- Ngươi chính là Lâm Minh?
- Đúng!
- Ta là đệ tử hạch tâm của Hợp Hoan tông Thất Huyền cốc Âu Dương Tử Phong!
- Ta dường như cũng không biết ngươi?
- Ngươi không biết ta không sao, ta biết ngươi là được rồi. Chính vì ngươi, đệ đệ ta bỏ lỡ lần tổng tông hội võ đối với hắn mà nói là cực kỳ trọng yếu này!
Thanh niên tuấn dật vừa nói thế, Lâm Minh liền nghĩ ra. Lúc trước ở Nam Hoa lâu, hắn dùng Luân Hồi võ ý đả thương một đệ tử Hợp Hoan tông cũng họ Âu Dương, nói vậy chắc là đệ đệ của người này.
Tuy nhiên Lâm Minh lúc ấy kỳ thật không hạ nặng tay, đối phương bị thương nặng như vậy hoàn toàn là bởi vì chính hắn. Âu Dương Tử Vân dùng ra chiêu thức vượt qua năng lực khống chế hiện tại của bản thân là Tử Viêm Cốt Mâu, kết quả sau khi chiêu thức bị phá, hắn bị chân nguyên tụ tập lại cắn trả, cho nên mới bị thương nặng.
Cảm nhận được địch ý mãnh liệt của Âu Dương Tử Phong, Lâm Minh lạnh giọng nói:
- Đệ đệ ngươi sở dĩ thương thành như vậy là hắn dùng chiêu thức mình không thể khống chế, bị cắn trả, có liên quan gì ta?
- Không liên quan với ngươi? Hừ, nếu không phải là công kích của ngươi, Tử Viêm Cốt Mâu của đệ đệ ta làm sao lại không khống chế được!
- Như vậy ý của ngươi là, ta nên thò cổ ra, chờ đệ đệ ngươi công kích? Nếu ta thực lực không đủ, không đối phó được Tử Viêm Cốt Mâu của hắn thì sao? Ta chẳng phải là bị đốt thành tro tàn? Ở Nam Hoa lâu, ta cũng không trêu chọc hắn, hắn lại muốn vận dùng Tử Viêm Cốt Mâu chính mình đều không khống chế được để diệt sát ta. Nếu hắn thật sự giết ta, nhiều nhất cũng là bị phạt cấm túc một hai tháng nhỉ, nhưng nếu ta giết hắn thì sao? Sợ là phải đền mạng! Đệ tử Thất Huyền cốc các ngươi, ngang ngược hống hách đến trình độ nào rồi!
Âu Dương Tử Phong cười ha hả:
- Thế giới này vốn chính là thế giới của thực lực, ai mạnh người đó chế định quy tắc. Ta mạnh hơn ngươi, tự nhiên sẽ là ta đến chế định quy tắc!
- Ngươi cảm thấy ngươi mạnh hơn ta?
- Rất nhanh là sẽ biết, so tài của chúng ta, trận thứ tư là sẽ bắt đầu!
Âu Dương Tử Phong nói xong liền rảo bước rời đi, hắn đã xem bảng thi đấu trước thời hạn, vòng thứ nhất hắn và Lâm Minh sẽ gặp nhau.
Cùng lúc Âu Dương Tử Phong rời đi, trận đấu trên đài đã phân ra thắng bại.
- Trận thứ hai, Trương Ngạn Triệu chiến Nghiêm Diễm Đông!
Trọng tài vừa dứt lời, người xem trên ghế mười sáu gia tộc tu võ phát ra một tràng hoan hô. Trương Ngạn Triệu là đại biểu của mười sáu gia tộc tu võ, tổng tông hội võ lần trước xếp hạng hai mươi. Lần này, hắn có hy vọng rất lớn xông vào mười hạng đầu!
Đối thủ của hắn Nghiêm Diễm Đông ở đợt thi đấu tiểu tổ thứ hai thua liền hai trận, cũng không phải tuyển thủ toàn thắng, trận này còn chưa bắt đầu đã có thể đoán trước được kết quả.
Xịch!
Trương Ngạn Triệu rút ra một thanh đao sống dày, Nghiêm Diễm Đông thì lấy ra một cái trận kỳ nhỏ, vung ra hơn trăm trận phù màu vàng.
- Tỏa Yêu trận!
Trận phù màu vàng giống như châu chấu bay về phía Trương Ngạn Triệu. Trương Ngạn Triệu đạp mạnh ra một bước, xương cốt toàn thân nổ vang răng rắc.
- Long Hổ Sát!
Một đao chém ra, khí thế như rồng như hổ, không khí chung quanh bị chân nguyên tàn phá bừa bãi xoắn thành gió lốc. Những trận phù màu vàng bay múa kia giống như vụn băng rơi vào trong lò luyện, tan rã trong nháy mắt.
Bồng!
Đao thứ nhất xé rách pháp trận của Nghiêm Diễm Đông, đao thứ hai phá vỡ chân nguyên hộ thể của hắn, dư ba của đao khí trực tiếp đem Nghiêm Diễm Đông chấn bay ra ngoài.
Chân nguyên hộ thể của Nghiêm Diễm Đông vỡ nát sạch sẽ, nhưng bản thân hắn lại không bị thương chút nào. Có thể thấy sức nắm giữ lực đạo của Trương Ngạn Triệu đã đạt đến trình độ nào.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
- Trương Ngạn Triệu, quả nhiên lợi hại!
- Ta thấy Trương Ngạn Triệu từ mười sáu gia tộc chúng ta đi ra cũng chưa chắc kém so với bảy đệ tử thân truyền.
Nói chuyện là đệ tử của mười sáu gia tộc tu võ. Khi hắn nói đến đây, đệ tử Thất Huyền cốc bên cạnh hắn lại cười khinh thường:
- Đó là các ngươi còn chưa kiến thức đến thực lực của đệ tử thân truyền. Trương Ngạn Triệu của các ngươi nếu gặp phải Âu Dương Minh hoặc là Khương Bạc Vân, ngay cả năm chiêu đều không tiếp được.
- Năm chiêu? Hắc, ta thật buồn cười! Đệ tử Thất Huyền cốc các ngươi khoác lác không biết ngượng.
- Chờ xem đi, lúc đó cho các ngươi khóc!
Đệ tử Thất Huyền cốc kia bĩu bĩu môi, không nói gì nữa.
Trận thứ ba, không có nhân vật phong vân nào lên đài.
Trận thứ tư, Lâm Minh chiến Âu Dương Tử Phong!
Âu Dương Tử Phong là đệ tử
xếp hạng thứ ba của Hợp Hoan tông, so tài tiểu tổ chiến tích toàn thắng.
Lâm Minh tự nhiên cũng là toàn thắng. Tuy nhiên, theo người xem bình thường, Lâm Minh tuy là thiên tài nhưng so với bảy đệ tử thân truyền, chênh lệch liền lớn. Khi thi đấu dự tuyển, Lâm Minh trong hai chiêu đánh bại Tĩnh Thiền Ngọc cũng không thể thêm điểm cho hắn bao nhiêu. Dù sao Tĩnh Thiền Ngọc muốn tiến vào trước hai mươi đều không có hy vọng, chiến thắng Tĩnh Thiền Ngọc cũng không thể đại biểu điều gì.
Nhưng mà, cao tầng của Thất Huyền cốc lại ngưng thần chú ý trận so tài này. Đối với Lâm Minh đặc biệt chú ý, tuổi của hắn thật sự là nhỏ đến đáng sợ.
Nhất là Thất Huyền cốc chủ Sử Tông Thiên, sớm đã phái người đem tổ tông ba đời của Lâm Minh tra ra toàn bộ. Vừa tra ra, Sử Tông Thiên lại càng giật mình. Lâm Minh lại là một võ giả bình dân một trăm phần trăm, không có bất kỳ bối cảnh, hắn có thể có thành tích như vậy quả thật là khó thể tin nổi!
Âu Dương Tử Phong sau khi lên đài, lập tức khiến cho rất nhiều đệ tử hoan hô, nhất là một số nữ đệ tử không có quá nhiều thiên phú, lại càng liên tục thét chói tai. Bọn họ thiên tư có hạn, một mực mộng tưởng có thể gả cho đệ tử hạch tâm. Nhưng là những đệ tử hạch tâm như Kiếm tông, Luyện Khí tông cơ bản một lòng tu luyện, tuyệt tình cấm dục, căn bản không hy vọng. Cứ như vậy, đệ tử của Hợp Hoan tông tự nhiên liền đặc biệt nóng bỏng.
So với Âu Dương Tử Phong, tiếng hoan hô của Lâm Minh ít hơn nhiều. Đệ tử ba mươi sáu nước ở đây thật sự số lượng có hạn.
Âu Dương Tử Phong và Lâm Minh đứng cách nhau mười trượng.
Âu Dương Tử Phong cười lạnh nói:
- Ta nghe nói ngươi có thể nắm giữ lôi đình lực, ta khuyên ngươi không nên che giấu át chủ bài, có chiêu thức gì tốt nhất dùng ra ngay đi, nếu không sẽ không có cơ hội nữa!
- Ta không có ý che giấu át chủ bài, chỉ là xem có cần lấy ra hay không mà thôi!
- Ha ha, ngươi thật đúng là cuồng vọng đến cực điểm! Ta một đường chiến đến bây giờ, hai đợt dự tuyển cũng chỉ có một người có thể ép ta rút kiếm. Không biết ngươi có năng lực ép ta rút kiếm hay không?
Âu Dương Tử Phong nói xong, từ trong Tu Di giới lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh, kiếm cắm trong vỏ, vỏ kiếm là do da rắn chế thành, nhìn qua hết sức cổ xưa, mơ hồ tản ra một luồng chân nguyên dao động mờ nhạt, hiển nhiên vỏ kiếm này cũng không phải vật phàm.
Lâm Minh nở nụ cười, ép ngươi rút kiếm? Vậy phải xem ngươi có năng lực ép ta rút thương trước hay không đi!
Luân Hồi võ ý!
Con mắt Lâm Minh đột nhiên biến thành vòng xoáy màu đen. Hắn hiện tại tinh nghiên Luân Hồi võ ý, dù không trông cậy vào Luân Hồi võ ý khắc chế địch cũng sẽ sử dụng ra, gia tăng lý giải đối với Luân Hồi võ ý.
Âu Dương Tử Phong đã sớm đoán được Lâm Minh sẽ dùng linh hồn công kích, hắn cười lạnh một tiếng, tay cầm vỏ kiếm rung mạnh, chỉ nghe một tràng tiếng quỷ khóc “u u”, lượng lớn âm hồn màu xanh từ trên thân kiếm bay ra, quay chung quanh Âu Dương Tử Phong. Trong lúc nhất thời quỷ khí âm lãnh ập vào mặt, gần như muốn đóng băng linh hồn người.
Mà linh hồn công kích của Lâm Minh sau khi đánh tới toàn bộ bị đám quỷ hồn này chặn lại.
Bùng bùng bùng!!!
Quỷ hồn bị linh hồn công kích đánh tan giống như khí cầu phình lên, rồi sau đó trực tiếp vỡ tan tành. Một con quỷ hồn chết đi lập tức lại có quỷ hồn mới toát ra. Lâm Minh một hơi đánh tan mười mấy con quỷ hồn, lại căn bản không thể thương đến Âu Dương Tử Phong.
- Hừ! Tuy rằng linh hồn lực của ta không cường đại bằng ngươi, nhưng linh hồn công kích của ngươi vô hiệu đối với ta! Đám quỷ hồn này kỳ thật là âm khí trong cơ thể ta thải bổ mà tới ngưng tụ mà thành, dù ngươi đánh tan chúng nó cũng chỉ là dung nhập trong cơ thể của ta. Sau khi trải qua chân nguyên tẩm bổ sẽ một lần nữa ngưng tụ thành hình, cuồn cuộn không dứt!
- Nếu ngươi chỉ có thể dùng ra linh hồn công kích, vậy quá làm ta thất vọng rồi!
Âu Dương Tử Phong nói xong, toàn thân toát ra ngọn lửa màu tím. Ngọn lửa bùng cháy hừng hực, lưỡi lửa nhảy lên cao mấy trượng, bao phủ toàn bộ Âu Dương Tử Phong vào bên trong. Hết sức quỷ dị chính là, lửa tím chẳng những không nóng trái lại tỏa ra một luồng khí âm hàn xâm nhập cốt tủy. Dưới chân Âu Dương Tử Phong nhanh chóng ngưng thành một lớp băng, một mực lan tràn ra.
- Tử Viêm Cốt Mâu.
Lâm Minh rất dễ dàng nhận ra một chiêu này, lúc trước ở Nam Hoa lâu Âu Dương Tử Vân cũng từng thi triển, cũng bởi vậy mà chịu thiệt lớn.
- Đệ đệ của ta sau khi dùng ra Tử Viêm Cốt Mâu bại bởi ngươi, vậy ta hôm nay khiến cho ngươi xem xem uy lực chân chính của Tử Viêm Cốt Mâu!
Ngọn lửa màu tím ở tay phải Âu Dương Tử Phong ngưng tụ thành cốt mâu màu tím, từng tràng tiếng quỷ khóc từ trong thân mâu truyền ra. Với tu vi của Âu Dương Tử Phong thi triển ra Tử Viêm Cốt Mâu uy lực cường đại hơn nhiều.
- Chết đi!
Vù!!!
Cốt mâu ném ra, mang theo tàn ảnh mơ hồ và đuôi lửa thật dài, tốc độ nhanh như chớp. Tiếng khí bạo bén nhọn xen lẫn tiếng quỷ khóc thê lương, gần như muốn đâm thủng màng tãi người ta.
Vù!
Lâm Minh trực tiếp bị cốt mâu xuyên thủng!
Người xem còn chưa kịp phản ứng, Âu Dương Tử Phong lại cười dữ tợn một tiếng, cho rằng tránh thoát được? Quá ngây thơ!
“Lâm Minh” bị cốt mâu xuyên thủng hóa thành hư ảnh tiêu tan, đó chỉ là tàn ảnh. Cùng lúc đó, cốt mâu lại đột nhiên chuyển hướng, một mực đuổi theo hư ảnh của Lâm Minh.
- Phân!
Âu Dương Tử Phong quát lớn một tiếng, cốt mâu chợt phân liệt thành mười hai cỗ, từ bốn phương tám hướng đâm tới Lâm Minh, không đường để tránh!
A!!!
Bùng bùng bùng bùng!!!
Mười hai cỗ Tử Viêm Cốt Mâu đồng thời đánh lên người Lâm Minh, lửa tím bốc lên, giống như hoa hồng tím nở rộ!
Khóe miệng Âu Dương Tử Phong nhếch lên một độ cong, người xem đến từ ba mươi sáu nước đều nín thở. Tần Hạnh Hiên lại càng tay đẫm mồ hôi. Thực lực cực hạn của Lâm Minh rốt cuộc là như thế nào, nàng cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng mà, sau khi lửa tím tan hết, nụ cười khóe miệng Âu Dương Tử Phong lại đọng lại. Lâm Minh vững vàng đứng trên lôi đài, ngay cả quần áo cũng không bị thiêu cháy một chút xíu. Quanh người hắn, từng luồng rắn điện màu tím không ngừng múa may, hoàn toàn vây quanh thân thể.
Sắc mặt Âu Dương Tử Phong lập tức trầm xuống, lấy lôi điện làm thuẫn?
Có thể lấy lôi đình lực chắn được Tử Viêm Cốt Mâu của hắn, điều này chứng minh độ phù hợp với Lôi nguyên khí của Lâm Minh đã đạt tới trình độ cực cao, đủ để phá vỡ âm khí của hắn, uy hiếp đến hắn.