Ngươi cảm thấy ta không cản được ngươi sao?
Khóe miệng Lâm Minh hơi vểnh lên, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Nhìn thấy nụ cười của Lâm Minh, Bích Lạc không hiểu trong lòng phát lạnh, tiểu tử này còn có chuẩn bị ở sau gì sao?
Bích Lạc trước giờ rất quý trọng sinh mệnh của mình, hắn tinh thông
nhiều loại bí thuật chạy trốn, hơn nữa Huyễn tông vốn chính là một tông
môn am hiểu ngụy trang và ẩn nấp chạy trốn.
Bích Lạc từ trước đến nay đối với thủ đoạn chạy trốn của mình có lòng tin mười phần. Trừ phi là gặp phải cường giả Tiên Thiên nếu không dù
gặp cao thủ nửa bước Hậu Thiên hắn đều có nắm chắc chạy thoát.
- Lâm Minh, ngươi vẫn là tự tin như vậy! Vậy ngươi thử xem, xem có thể ngăn được ta hay không!
Bích Lạc nói xong, đột nhiên toàn thân chấn động, sắc mặt trong nháy
mắt trở nên vô cùng tái nhợt. Theo một đám sương máu từ trên người hắn
phun ra, bắn ra bốn phía, bản thể hắn trong khoảnh khắc hóa thành một
cái bóng màu máu, như tên bắn thẳng ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức khó
tin!
Huyết Huyễn Độn thuật!
Huyết Huyễn Độn thuật tự tổn hại tu vi và sinh mệnh lực mới có thể
dùng ra, sử dụng ra có thể trong khoảng thời gian ngắn đem tốc độ tăng
lên tới gấp mười có dư. Tốc độ này cho dù là võ giả Tiên Thiên toàn lực
đuổi theo cũng chưa chắc đuổi kịp!
Đây cũng là nguyên nhân Bích Lạc tự tin. Đương nhiên, tốc độ cực hạn
của hắn chỉ có thể duy trì thời gian một nén hương, nhưng đã đủ để hắn
bứt khỏi Lâm Minh hoặc bất kỳ một cao thủ Hậu Thiên nào, tìm một địa
phương an toàn ẩn nấp.
Hậu di chứng sử dụng Huyết Huyễn Độn thuật là người thi thuật trong
vòng nửa năm đều khó thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao. Bích Lạc
cũng là bị ép bất đắc dĩ, nếu không tuyệt sẽ không dùng ra một chiêu
này.
Chạy?
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, căn bản là không làm ra bất kỳ động tác công kích. Kỳ thật hắn công kích cũng không kịp, Bích Lạc thật sự quá
nhanh.
Không khí chấn động, tiếng gió gào thét, Bích Lạc giống như sao băng màu máu vọt thẳng phía chân trời.
Bùng!!!
Chỉ nghe một tiếng vang trầm, bóng máu do Bích Lạc hóa thành tông
mạnh lên một vách chắn nhìn không thấy trên không gian. Trong phút chốc, máu thịt nổ tung, máu tươi bắn ra!
Một màn này giống như một quả cà chua nát bị người dùng hết toàn lực ném lên thủy tinh, trực tiếp vỡ nát nhừ.
Quầng sáng không gian lay động mạnh một cái, rồi sau đó... Bích Lạc
đã máu thịt bầy nhầy, như một bãi thịt nát, dọc theo một vách chắn nhìn
không thấy từ không trung chậm rãi trượt xuống.
Từ đầu đến cuối, Lâm Minh không hề động đậy.
Bích Lạc cả người là máu, xương đụng vỡ không biết bao nhiêu cái:
- Ta... Ta...
Bích Lạc há miệng, ngụm lớn máu tươi và mảnh vỡ nội tạng liền từ trong cơ thể hắn ộc ra ngoài như không cần tiền.
Hắn run run rẩy rẩy thò cánh tay đã gãy xương, trên mặt đầy máu tươi đầy thần sắc không cam lòng và không thể tin.
- Bích phủ chủ, tốc độ cực hạn ngươi dùng cạn kiệt sinh mệnh lực đổi
lấy lại đụng mạnh lên một tầng kết giới nhìn không thấy. Người thường có đâm đầu vào tường tự sát, không nghĩ tới võ giả cũng có.
Lâm Minh chậm rì rì nói, Bích Lạc suýt nữa bị tức ngất đi.
- Tại hạ vừa rồi sau khi một đòn Lôi Hỏa Sát đánh ngươi bị thương, ở
bốn phía bày ra một cái Mộng Cảnh kết giới. Loại kết giới này, nghe nói
chỉ có cao thủ Tiên Thiên mới có thể phá vỡ, sẽ ngăn cách mọi tin tức
trong và ngoài kết giới. Bích phủ chủ xem ra là hoảng hốt không chọn
đường, ngay cả không trung bố trí kết giới đều không phát hiện ra sao?
Với tu vi của Bích Lạc, nếu hết lòng đề phòng thì không đến mức không phát hiện ra dao động năng lượng của kết giới chung quanh, chỉ có thể
nói, hắn bị Lâm Minh dọa đến luống cuống tay chân.
- Kết... Kết giới...
Bích Lạc môi run run. Hắn nhìn thấy Tử Huyễn thương của Lâm Minh càng ngày càng gần, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Càng là người sợ chết, khi gần tử vong lại càng sợ hãi:
- Lâm Minh... Không... Không nên giết ta. Ta là phó phủ chủ của Thất
Huyền võ phủ Thiên Vận quốc, tốt xấu là sư phụ của ngươi. Ngươi tương
lai là nhân vật muốn phong hoàng xưng đế, không đáng bởi vì một tiểu
nhân vật như ta mà bị đeo tiếng xấu khi sư diệt tổ...
Lâm Minh nghe mà hơi hơi ngây ra, ngay sau đó không kìm nổi nở nụ cười. Đây là chuyện cười ngu ngốc nhất năm nay hắn nghe được:
- Ngươi cảm thấy ngươi là sư phụ của ta? Ha ha, ta từng thấy người vô sỉ, chưa từng thấy vô sỉ như ngươi. Ngươi lúc trước dùng ảo thuật lừa
ta vào bẫy, có từng coi là là học trò của ngươi?
- Ta sai rồi, ta bị ma quỷ ám ảnh. Ngươi tha ta đi, ta giúp ngươi làm chứng tố cáo Âu Dương Bác Duyên, nói ra toàn bộ sự tình trải qua. Với
thân phận hiện tại của ngươi, chỉ cần có thể chứng minh Âu Dương Bác
Duyên muốn hại ngươi, Sử Tông Thiên tuyệt đối sẽ giúp ngươi đối phó,
thậm chí có thể giết hắn!
Bích Lạc trước khi chết đầu óc đột nhiên thanh tỉnh hơn nhiều, bắt lấy một cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng.
Hắn chỉ là một tiểu nhân vật, Âu Dương Bác Duyên mới là uy hiếp chân
chính của Lâm Minh. Theo Bích Lạc thấy, Lâm Minh trong khoảng thời gian
ngắn thực lực bản thân vượt qua Âu Dương Bác Duyên căn bản không có khả
năng.
- Làm chứng tố cáo Âu Dương Bác Duyên?
Lâm Minh hơi hơi trầm ngâm, nghe ra có vẻ không tồi.
- Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ cần ta đứng ra làm chứng, cho dù không có
chứng cớ, ít nhất cũng có thể khơi dậy sự hoài nghi của Sử Tông Thiên,
chỉ cần hắn ta hoài nghi, sẽ phái người giám thị hành động của Âu Dương
Bác Duyên, đến lúc đó...
Bích Lạc dường như người chết đuối vớ được cọc, càng nói càng hưng
phấn, chống mặt đất dựng người dậy. Mà đúng vào lúc này, một luồng sáng
lạnh lóe lên, Tử Huyễn thương trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng Bích
Lạc!
Xuất thương, thu thương, trong nháy mắt hoàn thành, dường như cái gì
đều không phát sinh. Nhưng trên cổ Bích Lạc lại thêm một lỗ máu đỏ tươi
chói mắt...
Bích Lạc hai mắt mất thần thái, mờ mịt quơ tay, dường như muốn nắm lấy cái gì:
- Vì... Vì sao...
Bởi vì dây thanh bị đứt, giọng Bích Lạc hoàn toàn khàn khàn.
- Xin lỗi, ta không thể tin tưởng ngươi. Trọng yếu nhất là... Hôm nay không giết ngươi, ý niệm ta sẽ không thông.
Lâm Minh thu hồi Tử Huyễn thương, mặt mày tỉnh bơ nói.
- Ý niệm... Không thông... Chỉ là vì vậy... Ha... Ha ha...
Bích Lạc như thần kinh cười hai tiếng, cuối cùng vẫn là vô lực ngã xuống.
Tuy rằng Lâm Minh biết, theo như lời Bích Lạc nói, mình quả thật có
bảy tám phần nắm chắc giải quyết được nguy cơ do Âu Dương Bác Duyên mang đến. Nhưng là Bích Lạc người này, chẳng những cùng hắn có thù oán, hơn
nữa khiến hắn hết sức chán ghét, võ đạo của Lâm Minh là làm việc tùy
tính tùy tâm, hắn cũng không muốn bởi vì e ngại một ít nguy hiểm tiềm
tàng mà cho phép Bích Lạc sống tạm thế gian.
Nghĩ đến nếu như tương lai Bích Lạc thật sự làm chứng tố
cáo Âu Dương Bác Duyên, cũng sẽ bắt Lâm Minh thề với võ đạo chi tâm, xác nhận sẽ
không giết hắn sau chuyện này. Lâm Minh không muốn thỏa hiệp với một kẻ
tiểu nhân.
Hơn nữa, trong lòng Lâm Minh còn có một kế hoạch điên cuồng. Hắn muốn giết chết Âu Dương Bác Duyên, chứng minh một phán đoán trong lòng mình.
Nhìn thoáng qua thi thể của Bích Lạc, Lâm Minh từ trong Tu Di giới
lấy ra một cây chủy thủ, dẫn ra tinh huyết của Bích Lạc, dùng Ma Phương
thử hấp thu một chút, kết quả như trước làm hắn thất vọng. Dường như từ
sau lần thứ hai Ma Phương mở ra, Ma Phương dường như mất hứng thú đối
với tinh huyết của cao thủ Hậu Thiên.
Bích Lạc là cao thủ Hậu Thiên thứ hai Lâm Minh từng giết trong đời
này, tinh huyết chứng thực không có hiệu quả đối với Ma Phương.
- Phán đoán của ta xem ra không sai, cũng không biết tinh huyết của
cao thủ Tiên Thiên có thể một lần nữa mở ra Ma Phương hay không...
Lâm Minh thì thào.
Giết chết Âu Dương Bác Duyên, lấy tinh huyết lão, lần nữa mở Ma Phương...
Đây chính là kế hoạch của Lâm Minh.
Ma Phương là thứ đến từ Thần Vực, cao thủ Hậu Thiên và cao thủ Tiên
Thiên đặt ở trong Thần Vực gần như là tồn tại tương đương con kiến. Loại đồ vật mà vô số đại năng đều muốn tranh đoạt như Ma Phương này, làm sao thỏa mãn bởi chỉ vẻn vẹn là tinh huyết của cao thủ Hậu Thiên?
Chỉ sợ chỉ có tinh huyết cấp bậc Nghịch Lân Chi Huyết kia có thể khơi dậy hứng thú của Ma Phương nhỉ?
Lâm Minh còn nhớ, lúc trước khi hắn hấp thu Nghịch Lân Chi Huyết, bản thân tu vi căn bản không đủ, bản ý của Nhãn Mô là đem Nghịch Lân Chi
Huyết nhốt vào trong cơ thể mình chờ tu vi đủ rồi mới chậm rãi hấp thu.
Nhưng Nghịch Lân Chi Huyết vừa vào thân thể Lâm Minh, Ma Phương liền
phát ra xao động mãnh liệt, suýt nữa đem Nghịch Lân Chi Huyết cướp khỏi
tay Lâm Minh.
Nghịch Lân Chi Huyết vào lúc gần như bị cắn nuốt, hoảng không còn đường, kết quả tình nguyện lựa chọn dung hợp với Lâm Minh.
Sau khi biến cố này phát sinh, Ma Phương lại đình chỉ hấp thu Nghịch
Lân Chi Huyết, ngược lại chủ động xúc tiến sự dung hợp của Lâm Minh với
Nghịch Lân Chi Huyết.
Bởi vì một điểm này, Lâm Minh cho ra một kết luận, Ma Phương có linh tính mà không phải là một vật chết.
Kể từ đó, trong lòng Lâm Minh liền có một phán đoán. Ma Phương muốn
cũng không phải tinh huyết của cao thủ Hậu Thiên, cao thủ Tiên Thiên,
thậm chí là cao thủ Toàn Đan, những tinh huyết này nó chướng mắt. Nó
chân chính muốn chính là tinh huyết của người mạnh hơn, tỷ như đại năng
Thần Vực.
Nó hấp thu tinh huyết của cao thủ Hậu Thiên chỉ là vì truyền cho mình một cái tín hiệu, nó cần tinh huyết!
Nó hấp thu tinh huyết là vì làm cái gì?
Lâm Minh luôn cảm thấy, bản tính của Ma Phương có chút tà dị.
Lúc trước nó vừa hiện thế liền cắn nuốt linh hồn của nhiều đại năng
Thần Vực như vậy, gây nên một hồi tai nạn thật lớn cho Thần Vực. Đến
trên tay mình, nó lại bắt đầu hút máu!
Nuốt hồn!
Hút máu!
Đây là thứ mà công pháp ma đạo mới có, chẳng lẽ người để lại Ma Phương nguyên bản chính là một vị Ma Thần?
Lâm Minh đối với ma đạo cũng không tẩy chay, bất kỳ lực lượng chỉ cần cường đại, chỉ cần không thẹn với lòng mình đều có thể sử dụng.
Nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả gì, Lâm Minh thu hồi thi thể của Bích Lạc, nhanh chóng quay về tiền tuyến quân doanh.
Một đường chạy về, Lâm Minh lại phát hiện, thú triều chẳng những
không có ý tứ tạm hoãn, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt. Trong đó
hung thú đẳng cấp cao càng ngày càng nhiều!
- Hung thú cấp bốn, lại tới hai con?
Lâm Minh nhíu nhíu mày, hung thú cấp bốn càng ngày càng nhiều. Cứ
tiếp tục như vậy, chưa chắc sẽ không xuất hiện hung thú cấp năm!
Cho dù là Lâm Minh, muốn đối phó hung thú cấp năm cũng hết sức khó khăn!
- Có chút phiền toái rồi.
Sắc mặt Lâm Minh trở nên ngưng trọng.
Đây chẳng những là ý tưởng của Lâm Minh, cũng là ý tưởng của tất cả cao tầng Thanh Tang thành.
Đợt thú triều đêm nay, khủng bố hơn ban ngày rất nhiều. Hung thú càng ngày càng nhiều như thủy triều xuất hiện, quân đội của bọn họ đã thương vong quá nửa.
Đây vẫn là bởi vì có thanh niên áo vàng đang chống chọi, nếu không hiện tại sợ là đã phá thành rồi.
- Lâm Minh này, thành đều sắp bị công phá rồi, hắn đi đâu vậy? Thời
khắc mấu chốt không thể trông cậy, còn không bằng một người ngoài!
Chu Bình làm bộ làm tịch hừ lạnh. Trong tất cả mọi người ở đây, hắn
là người duy nhất biết sự tồn tại của Bích Lạc. Trong lòng hắn hiện tại
phi thường nóng ruột, không biết Bích Lạc thành công giết chết Lâm Minh
hay không. Nếu thành công, làm sao còn chưa trở lại, muốn giữ được Thanh Tang thành còn phải dựa vào lực lượng của Bích Lạc.