Bị Chu Bình trào phúng như vậy, Lâm Vạn Sơn sắc mặt không dễ nhìn:
- Chu Bình, ngươi đây là ý gì? Lâm Minh chẳng lẽ không ra ngoài giết địch?
- Ta cũng không nói như vậy, ta chỉ biết hắn ngay từ đầu liền một
đường lao ra, hiện tại ngay cả bóng người đều không thấy. Nếu như không
phải vị hiệp khách áo vàng kia, quân trận của chúng ta sợ là đã bị phá
rồi.
Chu Bình nói tới đây, có chút khinh miệt nhìn Thạch Lâm Khai một cái. Lúc trước, Thạch Lâm Khai còn muốn đem thanh niên áo vàng đuổi đi, thậm chí suýt nữa đánh nhau. Nếu không phải Chu Bình hết sức lấy lòng thanh
niên áo vàng, tất cung tất kính, giữ thanh niên áo vàng lại Thanh Tang
thành, trận chiến hôm nay còn không biết sẽ đánh thành bộ dáng gì nữa.
Thạch Lâm Khai lúc này vừa từ trên chiến trường lui ra nghỉ ngơi, vừa lúc nghe thấy lời của Chu Bình, sắc mặt trướng đỏ bừng:
- Họ Chu, ngươi có ý gì?
- Làm sao? Thạch bang chủ không phục? Cảm thấy lúc trước nếu cùng vị hiệp khách áo vàng kia đánh nhau, ngươi có thể thắng?
Thạch Lâm Khai thanh âm bị kìm hãm, lại không có lời nào để nói. Nếu
thật sự cùng thanh niên áo vàng đánh nhau, hắn sớm bị giết cho hoa rơi
nước chảy.
Trong khi mấy người nói chuyện, thanh niên áo vàng kia rồi lại cùng hai con hung thú cấp bốn giao thủ.
Hai con Song Đầu Tật Phong Lang, hung thú cấp bốn sở trường tốc độ,
một trái một phải giáp công thanh niên áo vàng, không ngờ cũng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta, chỉ là mấy kiếm đâm xuống, một con Song
Đầu Tật Phong Lang trong số đó đã ngã xuống trong vũng máu.
- Lợi hại!
Lâm Vạn Sơn cũng không thể không thừa nhận, thanh niên áo vàng này
quả thật là mạnh. Ở bên ngoài chiến đấu kịch liệt lâu như vậy, chém giết mấy ngàn con hung thú, cũng không thấy hắn chân nguyên không đủ.
Mà hắn, Trang Phàm và Thạch Lâm Khai, vừa mới ra ngoài chém giết mười lăm phút liền đã chân nguyên hao hết không thể không lui vào trong quân doanh khôi phục nguyên khí.
Hung thú ba người giết cộng lại cũng chỉ vẻn vẹn hai ba trăm con, còn không bằng số lẻ của người ta. Chênh lệch này thật sự quá lớn.
Ánh mắt của Lâm Vạn Sơn từ trên người thanh niên áo vàng rời đi,
chuyển sang địa phương lúc trước Lâm Minh biến mất. Lâm Minh rốt cuộc đi đâu? Tại sao thời gian hai ba khắc qua đi, im bặt không tin tức. Hơn
nữa vừa rồi còn bổ xuống một đạo thiên lôi, trời đêm cao trong như vậy
làm sao lại có sét đánh?
Nhìn thấy Lâm Vạn Sơn bộ dạng tâm thần không yên, Trang Phàm ở bên cạnh nói:
- Lão Lâm, đừng lo lắng, hẳn là không có việc gì.
Trang gia và Lâm gia bởi hợp tác làm ăn, quan hệ lẫn nhau vẫn không tệ.
- Thực lực của Lâm anh hùng còn có gì phải lo lắng. Cho dù đồng thời
gặp được mấy con hung thú cấp bốn, Lâm anh hùng không địch lại cũng tất
nhiên có thể toàn thân trở ra. Tốc độ của Lâm anh hùng nhanh hơn hung
thú nhiều.
Thạch Lâm Khai cũng không cảm thấy Lâm Minh sẽ có nguy hiểm gì.
Nghe thấy mấy người nghị luận, Chu Bình cười lạnh trong lòng, hung
thú cấp bốn? Nếu là gặp phải hung thú cấp bốn đồng thời lại bị một cao
thủ đánh lén thì sao?
Thực lực của lão già kia, nhưng là đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ. Lâm Minh là cao thủ tông môn không giả, lão già kia làm sao không phải!
Hơn nữa lão già kia tinh thông Ẩn Thân thuật và đánh lén. Hậu Thiên
hậu kỳ giết Ngưng Mạch trung kỳ, lại là đánh lén trong loạn quân, cho dù Lâm Minh còn ẩn giấu thực lực cũng hơn phân nửa không ngăn được một đòn như vậy!
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với lão già kia không dài, Chu Bình lại
có thể cảm giác được, lão già kia là một người làm việc cầu ổn. Nói
trắng ra là lá gan không lớn. Lúc trước lão già kia đã nói có bảy tám
phần nắm chắc, như vậy hơn phân nửa sẽ không thất thủ!
Nghĩ đến Lâm Minh tối nay có khả năng chết đi, Chu Bình trong lòng kích động vô cùng:
- Chờ xem, gia tộc họ Lâm các vận may đến cuối rồi, chỉ cần Lâm Minh
chết đi, thập hoàng tử đăng cơ, Chu gia lại gả một nữ cho thập hoàng tử
làm hoàng hậu. Chu gia chúng ta sẽ nhảy vọt thành gia tộc siêu cấp xếp
vào ba hạng đầu Thiên Vận quốc. Mà Lâm gia các ngươi lại phải từ đó trở
thành lịch sử!
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp của Chu gia, Chu Bình có chút đắc ý quên hình, không nhịn được vui sướng khi người gặp họa:
- Tốc độ Lâm thiếu hiệp đương nhiên mau, tuy nhiên chuyện trên chiến
trường nói không chính xác. Hơi có sai lầm, trọng thương chết đi cũng
chẳng có gì lạ. Lâm thiếu hiệp người hiền có thiên tướng, hơn phân nửa
là không có vấn đề, tuy nhiên vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng xin Vạn
Sơn huynh có chuẩn bị tâm lý...
Lâm Vạn Sơn nghe xong trong lòng nổi giận, vừa định phát tác đột
nhiên một tiếng hừ lạnh nặng nề trống rỗng vang lên. Dường như ở bên tai mọi người vang lên một tiếng sấm rền. Chu Bình nghe thanh âm này, toàn
thân rung mạnh, sắc mặt trang bệch, lùi liền mấy bước, khí huyết trong
cơ thể cuộn trào một hồi, suýt nữa bị thương.
- Chu quân chủ, thật xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi.
Ở trong quân doanh, trống rỗng xuất hiện một bóng đen, tay cầm trường thương màu tím, chính là Lâm Minh!
Chu Bình trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch!
Không... Không có khả năng. Chẳng lẽ lão già kia không ra tay?
Hay là nói, Lâm Minh giết ngược lại lão già kia rồi?
Tuyệt đối không có khả năng. Thực lực lão già kia đạt tới Hậu Thiên
hậu kỳ, hơn nữa đồng dạng là võ giả tông môn. Lùi một vạn bước mà nói,
cho dù là Lâm Minh có thể đánh bại lão già cũng không có khả năng trên
người không có một chút vết thương.
Lão già kia rốt cuộc là đi đâu, nghe ý tứ trong lời nói của Lâm Minh, hắn rõ ràng đã đoán được cái gì.
Nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Chu Bình, Lâm Minh như cười như không nói:
- Chu quân chủ! Nhìn thấy ta bình an trở về, ngươi dường như rất khẩn trương? Sao rồi, ta còn đáng sợ hơn hung thú sao?
Nhìn tươi cười dường như cất giấu sát khí trên mặt Lâm Minh, Chu Bình trong lòng phát lạnh. Lúc trước, Lâm Minh một mực đều là hình tượng một thiếu niên bình thường không có gì kỳ lạ, thoạt nhìn toàn thân vô hại,
thậm chí rất dễ ức hiếp. Loại ấn tượng này từ khi Lâm Minh ở Thanh Tang
thành lớn lên đến mười lăm tuổi đã bị định ra, trong lúc nhất thời rất
khó chuyển biến.
Tuy rằng Chu Bình biết rõ Lâm Minh hiện tại thân phận rất cao, nhưng
là hắn ỷ vào có lão già chống lưng, trong tiềm thức đã cho là Lâm Minh
đã là một người chết, nhiều nhất ngoài miệng cung kính với Lâm Minh một
chút, kỳ thật trong lòng chưa từng sợ hãi.
Nhưng là hiện tại, đối mặt với ánh mắt của Lâm Minh, Chu Bình chỉ cảm thấy mình dường như bị nhìn thấu, một luồng áp lực vô hình đè lên
người, khiến hắn mồ hôi lạnh đầm đìa!
Lúc này hắn mới hoảng sợ phát hiện, Lâm Minh trước mắt sớm đã không
phải là thiếu niên ngây ngô mặc người khi dễ khi xưa nữa, mà là một cao
thủ siêu cấp có thể nắm giữ
sự sống chết của người thường.
Chu Bình miễn cưỡng cười một hồi, nói:
- Lâm thiếu hiệp nói đùa. Lâm thiếu hiệp bình yên trở về, tại hạ tự
nhiên cao hứng vô cùng. Có Lâm thiếu hiệp, giữ được Thanh Tang thành sẽ
dễ dàng hơn nhiều.
- Ồ? Vậy sao? Ha ha...
Lâm Minh vẫn cười như trước nhưng là nụ cười này lại khiến Chu Bình
cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, đó là áp lực do thực lực mang đến.
- Bình tĩnh, bình tĩnh.
Chu Bình nói với chính mình, cho dù lão già kia đánh lén thất bại,
Lâm Minh cũng chưa chắc biết được mình cùng lão ta liên hệ, nhiều nhất
chỉ là đoán mà thôi, không có chứng cớ.
Chu Bình an ủi mình như vậy, hắn lại không ý thức được, hoặc là không muốn ý thức đến. Chứng cớ, quy tắc, pháp luật loại đồ vật này chỉ đối
với người thân phận ngang nhau tố cáo nhau mới có vẻ có ý nghĩa. Tỷ như
người bình thường tố cáo người bình thường, hoặc là võ giả tông môn đẳng cấp cao tố cáo võ giả đẳng cấp cao khác.
Đối với người thân phận chênh lệch thật lớn, tỷ như Lâm Minh và Chu
Bình, căn bản không cần chứng cớ. Hoặc là lời nói của Lâm Minh, sẽ trở
thành chứng cớ, trở thành quy tắc.
Đúng vào lúc này, một giọng nói êm tai đột nhiên truyền đến:
- Vị này có phải là Lâm Minh Lâm thiếu hiệp? Tiểu nữ Lam Y, có lễ.
Lâm Minh quay đầu nhìn, người tới chính là thiếu nữ áo trắng của Lãm Nguyệt tông.
Nàng ở Thanh Tang thành sau khi tắm rửa đã đổi một bộ váy gấm thiên
tàm sạch sẽ, dưới quần áo hơi có vẻ rộng rãi, dáng người đầy đặn như ẩn
như hiện. Nơi thắt lưng trải qua thợ may tỉ mỉ cắt bó, nổi bật vòng eo
thướt tha, thoạt nhìn duyên dáng yêu kiều, khiến người suy nghĩ miên
man.
Lam Y?
Trí nhớ của Lâm Minh rất tốt, hắn nghĩ lại một chút danh sách trăm
người trong kế hoạch bồi dưỡng thiên tài lúc trước công bố, dường như
cũng không có người này.
Thiên tài Ngưng Mạch đỉnh phong mười tám mười chín tuổi không tiến
vào kế hoạch bồi dưỡng thiên tài sao? Hoặc là, nàng giấu tên thật?
Lâm Minh không có lòng dạ tra xét, chỉ lễ phép chào hỏi một câu:
- Thì ra là Lam cô nương, hạnh ngộ.
Lam Y cười nhợt nhạt đáp lễ, nói:
- Vừa rồi Lâm thiếu hiệp dường như ở hướng đông nam, ở đó vừa đánh
xuống một đạo thiên lôi, không biết Lâm thiếu hiệp có nhìn thấy không?
Khi Lam Y đặt câu hỏi, đôi mắt đẹp thần thái lưu chuyển. Tuy rằng lúc trước công bố kế hoạch bồi dưỡng thiên tài năng cũng không đi Thất
Huyền cốc, nhưng lại nghe nói qua không ít lời đồn về Lâm Minh. Võ giả
Ngưng Mạch sơ kỳ vừa tròn mười sáu tuổi, lại có thể lực ép phần đông
thiên tài tu vi Ngưng Mạch đỉnh phong. Nghe đồn Lâm Minh là một võ giả
Lôi hệ, độ phù hợp Lôi nguyên khí cực cao, còn nắm giữ một loại binh khí năng lượng lôi uy lực thật lớn.
Thiếu niên trước mắt này, tên cũng là Lâm Minh, tuổi thoạt nhìn xấp
xỉ mình, nói mười sáu cũng không lấy làm quá. Tu vi Ngưng Mạch trung kỳ, so với Lâm Minh của Thất Huyền cốc thì cao hơn một cấp. Nếu như Lâm
Minh là đột phá ngày gần đây, cũng vừa khéo ăn khớp.
Điều này khiến Lam Y không thể tránh khỏi sinh ra một liên tưởng.
Chẳng lẽ đạo thiên lôi khủng bố vừa rồi là Lâm Minh phát ra? Hắn chính
là thủ tịch đệ tử của Thất Huyền cốc, thiên tài thiên giai duy nhất
trong kế hoạch bồi dưỡng thiên tài của Thần Hoàng đảo?
Tùy ý đi tới một thành thị liền gặp được đệ nhất thiên tài của mười
chín tông môn tam phẩm trong truyền thuyết, cảnh ngộ này, quá ly kỳ rồi
hả!
Lam Y cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ hy vọng có một chút khả năng như vậy. Nếu như thật sự là Lâm Minh, có lẽ có thể hoàn thành tâm
nguyện của nàng... Nghĩ đến đây, Lam Y tận lực làm cho nụ cười của mình
có vẻ thân thiện hơn một chút, chỉ là nàng chưa từng làm những việc này, làm ra rõ ràng có chút trúc trắc.
Nhìn thấy tươi cười trên mặt Lam Y, Lâm Minh nghi hoặc trong lòng,
thiếu nữ áo trắng trong ấn tượng của hắn một mực đều lạnh như băng, điều này cũng có thể lý giải. Bất kỳ ai mấy ngày trước bị diệt môn, tâm tình chỉ sợ đều sẽ không tốt, làm sao hôm nay nàng lại cười với mình nhiều
như vậy.
Lâm Minh gật gật đầu, nói:
- Thiên lôi quả thật là nhìn thấy. Làm sao, Lam cô nương cho là dị bảo hiện thế?
Trong lúc Lâm Minh nói chuyện, trên chiến trường thanh niên áo vàng
sử ra một bộ kiếm kỹ hoa lệ, vừa lúc giết chết con Song Đầu Tật Phong
Lang thứ hai. Binh lính ở đây đều phát ra tiếng hoan hô như sấm rền.
Thanh niên áo vàng rất hưởng thụ loại cảm giác này, hắn từ nhỏ ở Lãm
Nguyệt tông lớn lên, một mực không có cảm giác tồn tại gì, càng đừng nói hưởng thụ hoan hô và ủng hộ như vậy!
Đầy cõi lòng chờ mong quay đầu nhìn lại trong quân doanh, thanh niên
áo vàng muốn xem xem tiểu sư muội của hắn có đang chú ý nhìn vào khoảnh
khắc đặc sắc mình một kiếm giết chết hung thú cấp bốn hay không. Lại vừa lúc thấy được Lam Y đứng bên cạnh Lâm Minh, trên mặt treo nụ cười sáng
lạn ngọt ngào, đang nói cười vui vẻ với Lâm Minh, cũng không thèm nhìn
mình lấy một cái.