Hoàng Tam Bình run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi là Lâm Minh?
Lâm Minh kinh ngạc nhìn Hoàng Tam Bình một cái, không nghĩ tới tiểu
tử này trước khi chết còn nhớ tới thân phận của mình, kỳ thật cũng không khó đoán lắm, thực lực mà mình thể hiện ra tuyệt đối là thiên tài đỉnh
cao của các tông môn, nơi này lại là địa phận của Thất Huyền cốc, thân
phận của mình đã rất rõ ràng rồi.
Lúc này, Lâm Minh tất nhiên cũng không cần phải phủ nhận nữa, mặt hắn không chút đổi sắc, gật gật đầu:
- Đúng vậy.
- Quả nhiên...
Hoàng Tam Bình cười khổ, hai má co giật, cười còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn là một trong các thành viên của kế hoạch bồi dưỡng thiên tài của
Thần Hoàng đảo, làm sao lại chưa nghe nói qua tên của Lâm Minh, một
thiên giai thiên tài duy nhất, hưởng thụ đãi ngộ đệ tử hạch tâm của Thần Hoàng đảo, biết bao người phải ghen tị, bao người phải đỏ mắt.
Hoàng Tam Bình vốn là một kẻ có lòng ghen tị rất mạnh, lúc đó hắn
ghen ghét tới mức toàn thân như bốc lửa, hắn vẫn luôn muốn có một ngày
có thể ngáng chân Lâm Minh một cái, nhưng không nghĩ tới...
Thiên tài? Thật sự là trào phúng!
Hoàng Tam Bình lần đầu tiên cảm thấy, danh hiệu mà từ nhỏ đến lớn hắn luôn được đặt cho này là chói tai tới mức nào, trước loại “yêu nghiệt”
này, hắn giống như một đứa nhỏ, không có chút sức phản kháng nào, Hoàng
Tam Bình luôn cho rằng, chỉ cần mình nhận được bảo tàng của Lãm Nguyệt
tông, tương lai mình sẽ trở thành nhân vật chính tại Thiên Diễn đại lục
này, nhưng hiện tại xem ra, ý niệm này cũng cực kỳ buồn cười.
“Yêu nghiệt” cỡ như Lâm Minh này, khi còn Ngưng Mạch kỳ đã có thể cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh, hắn so với kẻ này, lấy gì ra mà so đây?
Lâm Minh nhìn Chu Tâm Ngữ một cái, nói:
- Ngươi muốn tự mình động thủ không?
Lâm Minh đoán rằng Hoàng Tam Bình có oán niệm rất sâu với Chu Tâm
Ngữ, muốn tự mình động thủ, giải quyết chấp niệm, thông suốt tư tưởng.
Chu Tâm Ngữ phẫn hận nhìn Hoàng Tam Bình, tuy rằng lúc này Hoàng Tam
Bình đã gần như phát điên, nhưng cũng không thể hóa giải nỗi hận trong
lòng Chu Tâm Ngữ, thiếu chút nữa mình đã bị hắn bắt lấy, vĩnh viễn sống
không bằng chết, chịu mọi lăng nhục.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Chu Tâm Ngữ liền không rét mà run.
Cắn răng một cái, Chu Tâm Ngữ rút bảo kiếm ra, đâm một kiếm vào tim Hoàng Tam Bình.
Máu tươi bắn ra, hai mắt Hoàng Tam Bình dại đi, sau đó ngã xuống, Lâm Minh thấy cảnh này, khẽ thở dài một hơi, lại có một thiên tài ngã
xuống.
Con đường võ đạo này, hễ là kẻ có tài thì khó mà sống tốt, hễ đã là thiên tài thì đều không được chết tử tế.
Đương nhiên trong mắt các thế lực cỡ như Thần Hoàng đảo thì Hoàng Tam Bình căn bản không được coi là thiên tài gì cả, vì thế hắn mới bị đào
thải trước khi đạt tới Tiên Thiên.
Tiên Thiên, Toàn Đan, thậm chí là cảnh giới cao hơn nữa, mỗi một mức
thì đều đào thải rất nhiều võ giả, các thiên tài còn xuất chúng hơn cả
Hoàng Tam Bình, giống như Cầm Vô Tâm, có thể bị đào thải sau khi tới
Tiên Thiên, thiên tài càng xuất chúng hơn Cầm Vô Tâm, giống như Khương
Bạc Vân, thì cũng có thể bị đào thải sau khi tới Toàn Đan.
Xuất chúng hơn cả Khương Bạc Vân, ví dụ như Mục Thiên Vũ, cũng có khả năng bị đào thải khi bước vào cảnh giới phong hoàng xưng đế...
Con đường võ đạo vĩnh viễn không có bờ bến, Lâm Minh hiểu rất rõ, nếu mình không thể nắm bắt thời gian, tăng lên tu vi, thì sớm hay muộn gì
cũng sẽ có một ngày, vận mệnh bị đào thải sẽ rơi xuống đầu của hắn!
Sau khi nhìn qua đại chiến có một không hai của Thần Vực, nhãn giới
của Lâm Minh đã vượt xa phạm vi Thiên Diễn đại lục, đứng tại vị trí rất
cao, hắn chưa bao giờ thấy tự mãn đối với thành tích của mình cả.
Hắn biết, mình vẫn chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, mặc dù đã nhảy
ra ngoài nhìn một vòng, nhưng hiện tại vẫn đang ở trong cái giếng đó mà
thôi, ngay cả cánh cửa của con đường luyện thể là cảnh giới Tôi Tủy, thì hiện tại Lâm Minh vẫn chỉ mới sờ soạng được một góc nhỏ mà thôi.
Khi trước Lâm Minh phỏng đoán rằng, nếu muốn hoàn thành Tôi Tủy thì phải cần mấy ngàn viên Nhập Thiên đan.
Ma Tâm Toái Tinh tuy rằng mạnh, nhưng chỉ mười một, mười hai viên
cũng không thể so được với mấy ngàn viên Nhập Thiên đan. Mượn nửa viên
Ma Tâm Toái Tinh, Lâm Minh mới hoàn thành không đủ nửa thành Tôi Tủy,
Lâm Minh phỏng đoán, cho dù dùng hết mười hai viên Ma Tâm Toái Tinh thì
hắn cũng khó mà hoàn thành Tôi Tủy được.
Hơn nữa con đường Tôi Tủy này, chỉ dựa vào số lượng đan dược thì cũng không được, còn cần dựa vào chất lượng của đan dược nữa, các đan dược
thì sau khi ăn viên thứ nhất sẽ có hiệu quả tốt nhất, những viên sau sẽ
bắt đầu yếu bớt đi, Nhập Thiên đan cho dù tốt, nhưng có lẽ ăn một vài
ngàn viên cũng đã là cực hạn rồi, có ăn nữa thì cũng khó mà có hiệu quả.
Ma Tâm Toái Tinh tất nhiên là mãnh dược cao hơn Nhập Thiên đan một
cấp, nhưng nếu liên tục ăn mười viên thì sẽ còn bao nhiêu hiệu quả nữa
đây?
Lâm Minh không thể xác định được, tuy nhiên cho dù tình huống bết bát nhất, thì chắc cũng có thể hoàn thành Tôi Tủy bảy, tám thành, đến lúc
đó, mặc dù gặp phải Âu Dương Bác Duyên thì cũng không cần phải e sợ nữa.
Thậm chí còn có thể giết ngược lại đối phương.
Nếu ý nghĩ này của Lâm Minh bị các võ giả khác biết tới, e rằng sẽ
phun máu mà chết, Nhập Thiên đan cực kỳ quý giá, vậy mà lại dùng đơn vị
“ngàn” mà tính, ăn như đồ ăn vặt, không bị sét đánh chết thì cũng nghẹn
chết.
Sau khi thu thập xong đám người Hoàng Tử Hiên, Lâm Minh liền thu lấy
các Tu Di giới, không kiêng dè Chu Tâm Ngữ chút nào, mở ra xem ngay tại
chỗ.
Đối với đồ vật của những người này thì Lâm Minh cũng không ôm quá
nhiều hy vọng, hiện tại gia sản của một thiên tài từ tông môn tam phẩm
đối với Lâm Minh mà nói, cũng chỉ bằng một chút tiền lẻ mà thôi.
Bỏ đi vài thứ chướng mắt, chỉ có vài kiện bảo khí nhân giai thượng
phẩm, một bộ phận ngọc giản công pháp của Lãm Nguyệt tông, mấy ngàn viên Chân Nguyên thạch hạ phẩm, còn có một vài binh lọ đan dược nữa, nhìn
một cái, ngay cả một viên Nhập Thiên đan cũng không có.
Cũng không biết tên Hoàng Tam Bình này sao lại nghèo khó tới vậy, hắn đưa Nhập Thiên đan cho Hoàng Tử Hiên ăn rồi, hay là căn bản không có
đây.
Mấy thứ ngọc giản công pháp gì đó thì hắn đều trả lại cho Chu Tâm
Ngữ, mấy thứ này hắn thật sự thấy chướng mắt, bảo khí và đan dược thì
lưu lại th頴ốt, sau này có thể dùng để tặng người khác, Chân Nguyên thạch thì thu lấy làm tiền tiêu vặt, mấy thứ còn lại thì Lâm Minh không thèm
để ý, nếu không phải để cho gia tộc còn có một chút tác dụng, thì hắn đã ném đi rồi, mà đúng lúc này, hắn lơ đãng nhìn thoáng quá, bỗng thấy một thứ khá là thú vị.
Thứ này cũng
phải của Hoàng Tử Hiên, cũng không phải của Hoàng Tam
Bình, mà là của tên nuôi chim có thực lực kém nhất kia, đây là một cái
ngọc giản cực kỳ cổ xưa, nội dung bên trong tên là Thông Linh thuật.
Nói đơn giản, đây chính là bí thuật kết nối với chim thú, tên nuôi
chim này có thiên phú tu võ yếu tới mức đáng thương, bốn mươi, năm mươi
tuổi tuổi mà chỉ có tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ, lại còn là do dựa vào đan
dược mà tăng lên, sức chiến đấu chưa chắc đã mạnh hơn võ giả bình dân,
thậm chí còn kém hơn.
Tuy nhiên hắn lại có thiên phú kết nối với chim thú, cho nên mới được Lãm Nguyệt tông giao chăm sóc Kim Sí Thần Phong điêu, xem ra thiên phú
của tên nuôi chim này có quan hệ rất lớn với khối ngọc giản này.
Thứ này không có tính thực dụng quá lớn, nhưng lại khá là mới mẻ, Lâm Minh liền thu vào Tu Di giới.
- Đi thôi, tìm sơn động nghỉ ngơi một chút, ta muốn khôi phục một chút chân nguyên.
Lâm Minh nói với Chu Tâm Ngữ.
- Ân!
Chu Tâm Ngữ khẽ gật đầu, một loạt biểu hiện vừa rồi của Lâm Minh làm
cho nàng rung động quá nhiều, dùng tu vi Ngưng Mạch kỳ, cắn nuốt Ma Tâm
Toái Tinh mà không chết, sau đó còn đánh chết Hoàng Tử Hiên chỉ trong
mười giây!
Tuy nhiên có một điều mà Chu Tâm Ngữ thấy rất kỳ quái, theo lý thuyết Ma Tâm Toái Tinh là cực phẩm thánh dược chỉ cao thủ Tiên Thiên mới có
thể dùng được, dược hiệu của nó cực mạnh, Lâm Minh chỉ có tu vi Ngưng
Mạch kỳ, ăn xong nửa viên, hẳn là tu vi phải tăng tiến vùn vụt, trực
tiếp xông tới Hậu Thiên mới đúng, tại sao lại chỉ tăng một tiểu cảnh
giới, ngừng tại Ngưng Mạch hậu kỳ?
Điểm này, Chu Tâm Ngữ thật sự không thể lý giải được, nhưng nàng cũng rất thức thời, không hỏi nhiều.
Hai người rất nhanh đã tìm được một sơn động bí mật, lúc này mặt trời vừa mới dâng lên.
Trước sơn động có một cái hồ sâu, nước suối trong suốt từ trong núi chảy vào trong đó, cực kỳ mát lạnh, Lâm Minh nói:
- Ta tắm rửa một chút, ngươi ở trong sơn động chờ ta.
Hiện tại toàn thân Lâm Minh là vẩy máu và lớp da chết màu đỏ đen, quần áo tả tơi, không tắm một cái thì trông rất thê thảm.
- Ân!
Chu Tâm Ngữ gật gật đầu, bước vào trong sơn động.
Một khắc sau, Lâm Minh tắm rửa xong, lấy một bộ quần áo từ trong Tu
Di giới ra thay, lại ăn một viên đan dược bổ sung chân nguyên, ngồi
xuống điều tức một lát, chân nguyên trong cơ thể đã khôi phục đầy đủ,
ngay cả chân nguyên dự trữ trong hạt giống Tà Thần cũng được nén ép
xong.
Lúc này, Lâm Minh mới gọi Chu Tâm Ngữ từ trong sơn động ra.
Chu Tâm Ngữ nhìn thấy Lâm Minh đã rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, lập tức ngẩn người ra.
Sau khi Tôi Tủy bước đầu, Lâm Minh đã rực rỡ hẳn lên, làn da mới
trắng hồng như da trẻ con, cơ bắp trên người cũng co rút lại vài phần,
khiến cho thân thể hắn càng thêm cân xứng, giống như một con báo săn
thon thả.
Dáng người hắn cũng cao hơn một chút, làm cho thân thể nhìn qua càng thêm trưởng thành hơn.
Khuôn mặt hắn dường như cũng có thay đổi rất nhỏ, vốn Lâm Minh trước
kia có vẻ oai hùng bất phàm, nhưng kỳ thật vẫn là do trong mắt hắn ẩn
chứa khí thế sắc bén, chân chính mà nói, khuôn mặt Lâm Minh cũng không
quá xuất chúng, nhưng hiện tại Lâm Minh sau khi thoát thai hoán cốt,
lông mày hắn trở nên sắc nhọn như kiếm, hai mắt như ánh sao trên trời,
khuôn mặt như miếng ngọc được dùng đao gọt thành, vừa thần thái phiêu
dật, lại không mất đi vẻ lăng lệ và cương nghị.
Phối hợp với bộ áo xanh mộc mạc, đứng dưới ánh bình minh, càng làm
cho Lâm Minh có một loại khí chất xuất trần, làm cho Chu Tâm Ngữ có chút ngẩn người ra.
Sửng sốt vài giây, Chu Tâm Ngữ mới kịp phản ứng, ấp a ấp úng nói:
- Lâm công tử... Vừa rồi rất xin lỗi, ta cho rằng ngươi đã chết, cho nên...
Chu Tâm Ngữ đang nói tới việc dùng chủy thủ đâm vào tim Lâm Minh kia, hiện tại xem ra, bản thân Chu Tâm Ngữ cũng cảm thấy mình được việc
không đủ, bại sự có thừa, căn bản không gip được chút nào cả.
- Chuyện kia thì bỏ qua đi, ta biết ngươi cũng có lòng tốt, tuy
nhiên, về bảo tàng của Lãm Nguyệt tông, Chu cô nương có thể nói cho ta
biết hay không?
Lâm Minh nhìn Chu Tâm Ngữ một cái, khi Chu Tâm Ngữ đâm hắn, kỳ thật
hắn cũng có thể trốn, chỉ là Tôi Tủy chỉ còn kém một chút nữa, hắn không muốn dẫn động chân nguyên trong hạt giống Tà Thần quá sớm, đây chính là lực lượng cuối cùng của hắn.
Để mặc cho Chu Tâm Ngữ đâm xuống, bởi vì Lâm Minh cực kỳ tự tin với phòng ngự thân thể của mình sau khi Tôi Tủy.
- Bảo tàng...
Chu Tâm Ngữ nghe Lâm Minh nhắc tới hai chữ này, trên mặt tràn đầy vẻ
phức tạp, nàng không nghĩ tới lại có một ngày như vậy, sư phụ phó thác
bảo tàng cho mình, dùng để phục hưng Lãm Nguyệt tông, lại sắp sửa bị
nàng tự tay giao cho một người ngoài.