Chu Tâm Ngữ rất rõ ràng, Lâm Minh vào sinh ra tử,
mạo hiểm như vậy chính là vì Ma Tâm Toái Tinh, không có Lâm Minh, mình
đừng nói là phục hưng Lãm Nguyệt tông, cho dù là sống sót thì cũng là
chuyện không có khả năng.
Nàng làm ra lựa chọn lúc này, thật sự là do tình thế bức bách...
Nghĩ như vậy, Chu Tâm Ngữ thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nàng thấp giọng nói:
- Chìa khóa bảo tàng ở chỗ ta, về phần địa điểm bảo tàng thì ở trên Âm Minh đảo tại Nam Hải hải vực.
- Âm Minh đảo?
Lâm Minh sửng sốt một chút, mấy tháng này, hắn lật xem không ít điển
tịch, có chút hiểu biết về Nam Thiên Vực và vị trí của các thế lực lớn
cùng phong thổ, địa lý vị trí tại khu vực này, Âm Minh đảo thì hắn cũng
đã từng nghe nói qua, đây là một chỗ hiểm địa tại Nam Hải, vốn nó bị vây tại Âm Mạch chi nhãn của Nam Hải, hàng năm hội tụ âm khí, nghe nói vào
thời kỳ thượng cổ nơi đây từng xảy ra một trận đại chiến cực lớn, có
không biết bao nhiêu cường giả tử vong.
Từ đó về sau, Âm Minh đảo tràn ngập âm phong, hàng năm đều bị sương
mù màu đen bao phủ, trong đó cũng sinh ra không ít quỷ vật lợi hại, chỉ
riêng âm phong kia thì cũng đã làm cho các võ giả Ngưng Mạch kỳ khó có
thể ngăn cản được, quỷ vật trong đó còn có rất nhiều con ngang với cao
thủ Hậu Thiên, thậm chí còn có cả Quỷ Vương ngang với cao thủ Tiên
Thiên.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh nhíu mày, nói:
- Bảo tàng của Lãm Nguyệt tông các ngươi lại giấu trong này ư?
- Ân, trên Âm Minh đảo có rất ít người tới, đặt tại đó thì an toàn
hơn rất nhiều, Lâm công tử có lẽ không biết, một ngàn năm trước, trận
bao vây diệt trừ của Nam Thiên Vực đối với toàn bộ U Ma đế thành cũng
không phải là nghĩa cử cao đẹp gì, mà là do bất đắc dĩ, U Ma đế thành
thế lớn, liên quân không hơn được về mặt quy mô, khi đó, Lãm Nguyệt tông tham gia trận chiến đó, mặc dù có chút thu hoạch, nhưng tổn thất cũng
khá là thảm trọng, rất nhiều cao thủ trong tông môn ngã xuống, nếu đặt
bảo tàng tại Lãm Nguyệt tông, e rằng mấy năm nay đã bị cướp sạch rồi...
Chu Tâm Ngữ nói tới đây, thở dài một hơi, nhớ lại huy hoàng của Lãm
Nguyệt tông năm đó, lại là cảm khái đối với thảm cảnh bị hủy diệt lúc
này của Lãm Nguyệt tông.
Vương triều trăm năm, tông môn ngàn năm, thánh địa vạn năm. Một tông
môn tam phẩm có thể tồn tại một, hai ngàn năm thì đã không ngắn.
Lâm Minh gật gật đầu, quả thật đúng như vậy, nếu không thì Lãm Nguyệt tông gặp nạn, bảo tàng cũng sẽ không giữ lại được, hắn nói:
- Tuy nhiên... Cho dù đặt trên Âm Minh đảo, cũng không ngăn cản được cao thủ Tiên Thiên Chí Cực chứ?
- Cao thủ Tiên Thiên Chí Cực tiến vào Âm Minh đảo, tất nhiên sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng nham thạch màu đen trên Âm Minh đảo có thể ngăn cản thần thức, chỉ cần cửa ngầm được chôn trong lòng đất, thì sẽ
không thể bị dò ra được, cộng thêm diện tích Âm Minh đảo rộng lớn, nếu
không có người dẫn đường, cho dù cao thủ Tiên Thiên có đến Âm Minh đảo,
tìm vài năm thì cũng không thấy được nơi mà tông môn ta giấu bảo tàng.
- Thì ra là như vậy.
Lâm Minh lúc này mới hiểu rõ, tuy nhiên đi Âm Minh đảo với hắn mà nói cũng không phải là tin tức gì tốt, nếu không may tiến vào hiểm địa nào
đó thì sẽ rất rắc rối.
Chu Tâm Ngữ nhìn ra Lâm Minh đang lo lắng, liền nói:
- Âm Minh đảo tuy rằng nguy hiểm, nhưng tông môn cũng để lại một vài
biện pháp tránh khỏi nguy hiểm, cho nên cũng không cần quá lo lắng.
- Vậy thì làm phiền Chu cô nương dẫn đường rồi... Lúc trước nghe Chu
cô nương nói, trong Lãm Nguyệt tông bảo tàng có mười hai viên Ma Tâm
Toái Tinh phải không? Trong đó còn có rất nhiều ngọc giản công pháp, đan dược, tài liệu quý giá, bảo khí áo giáp, Chân Nguyên thạch phải không?
Chu Tâm Ngữ cắn môi gật gật đầu, một tông môn tam phẩm tồn tại hơn
ngàn năm, tuy rằng về sau xuống dốc, nhưng nội tình của nó cũng cực kỳ
phong phú, tổng số tài phú và tài nguyên tích lũy được cũng là một con
số khó có thể tưởng tượng được đối với một võ giả bình thường.
- Chu cô nương, lúc trước ngươi đã nói, nếu ta ra tay, sẽ cùng ta
chia xẻ bảo tàng, như vậy chúng ta thảo luận một chút, xem nên phân phối như thế nào, được chứ?
Lâm Minh nhẹ nhàng nói.
Chu Tâm Ngữ nghe vậy, lập tức thấy căng thẳng, nàng đang ở trong thế
yếu, gần như không có bất kỳ quyền lên tiếng nào, nếu như bị Lâm Minh ép buộc, làm sao nàng có thể nói cái gì mà “bảo tàng là căn cơ để Lãm
Nguyệt tông ta phục hưng, nếu ngươi muốn đoạt, có chết cũng không cho”
được đây!
Hiện tại, nàng chủ động cầu Lâm Minh hỗ trợ, cũng đã đáp ứng chia xẻ
bảo tàng với đối phương, Lâm Minh nhiều lần cứu nàng, mà trong toàn bộ
quá trình đó, Chu Tâm Ngữ chỉ gây thêm phiền toái, những lời như trên
thì nàng tuyệt đối không có mặt mũi gì nói ra miệng được, chỉ đành hy
vọng Lâm Minh không nên quá tham lam thôi.
Lâm Minh suy nghĩ một chút, nói:
- Ngọc giản công pháp thì ta không cần, Chân Nguyên thạch ta cũng
không cần, bảo khí áo giáp ta cũng không cần, nếu trong số đan dược có
Nhập Thiên đan, thì ta sẽ lấy một ít, nếu trong bảo tàng còn có thứ gì
khác nữa, thì chúng ta lại bàn sau, cuối cùng, mười hai viên Ma Tâm Toái Tinh này, ta muốn mười viên!
Lâm Minh mạo hiểm nhiều lần như vậy, chính là vì Ma Tâm Toái Tinh,
đây là hy vọng hoàn thành Tôi Tủy của hắn, lấy được mười viên, lại phối
hợp với Nhập Thiên đan, không biết có thể hoàn thành Tôi Tủy được mấy
thành đây!
Chu Tâm Ngữ nghe yêu cầu của Lâm Minh, mặc dù có chút đau lòng, nhưng cũng biết Lâm Minh cũng không lấy đi quá nhiều, nói cách khác, những
thứ đó thì Lâm Minh cũng không thèm để ý.
Hơn nữa, nàng cũng không có bất kỳ khả năng mặc cả nào nữa.
Kỳ thật việc phục hưng tông môn cũng không dựa vào linh dược đỉnh cấp như Ma Tâm Toái Tinh, mà là dựa vào tâm đắc công pháp truyền thừa, Chân Nguyên thạch, cùng rất nhiều bảo khí cấp thấp, đan dược cấp thấp, những thứ này mới là thứ mà các đệ tử cấp thấp có thể sử dụng được.
Mấp máy môi, Chu Tâm Ngữ nói:
- Cảm ơn Lâm công tử.
- Như vậy đi, Chu cô nương, mấy ngày nay ngươi đành phải ủy khuất đi
theo ta, nếu không ngại, thì có thể giao chìa khóa cho ta bảo quản được
chứ?
Ánh mắt Lâm Minh hơi nheo lại, tuy rằng làm như vậy thì có chút “tiểu nhân”, tuy nhiên không thể không đề phòng được, nếu Chu Tâm Ngữ mà chạy đi, hắn tới đâu mà tìm đây.
Nghe ra ý “không tin tưởng” của Lâm Minh, Chu Tâm Ngữ có chút tức
giận, nàng trừng mắt, muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn tức giận mà cởi
áo ra, tháo xuống một vòng cổ trên người, ném cho Lâm Minh, lạnh lùng
nói:
- Chìa khóa ở bên trong, ngươi lấy ra là được.
Lâm Minh nhận lấy vòng cổ, sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Đắc tội rồi, mong Chu cô nương lượng giải.
Chiếc vòng này còn mang theo hơi ấm trên người của Chu Tâm Ngữ, bộ
dáng của nó có chút khác lạ, giống như
thanh chủy thủ dùng làm trang
sức, dùng cảm giác thăm dò vào trong, Lâm Minh kinh ngạc phát hiện ra
bên trong có một tiểu thiên thế giới, đây chính là một trữ vật bảo khí,
cùng loại với Tu Di giới, hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp.
Trong chiếc vòng này có một vật phẩm, đây một vật nhỏ có màu vàng đỏ, chế tác tinh xảo, có hình sáu cạnh, kích thước không đến ba tấc, đặt
vừa trong lòng bàn tay, tài liệu chế tạo nó có vẻ như kim loại, nhưng sờ vào lại thấy rất trơn mềm, bề ngoài được khắc một vầng trăng tròn.
Dùng cảm giác dò xét một phen, tài liệu làm chiếc chìa khóa này rất
không tầm thường, hơn nữa còn lờ mờ tản ra một luồng khí tức cổ xưa, hơn phân nửa là không giả, dù sao mấy ngày nay hắn đều đi cùng Chu Tâm NgỬ
cũng không sợ nàng lừa mình.
- Đa tạ Chu cô nương lượng giải.
Tuy rằng vẻ mặt Lâm Minh rất thản nhiên, nhưng lại không có ý tứ muốn thả Chu Tâm Ngữ đi chút nào.
Chu Tâm Ngữ tức giận không nói gì, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Không khí có chút xấu hổ, Lâm Minh dọn ra trong sơn động một chỗ sạch sẽ, sau đó ngồi xuống bổ sung chân nguyên, mà Chu Tâm Ngữ cũng ngồi xếp bằng trên tảng đá đối diện Lâm Minh, ngồi xuống điều tức, chân nguyên
vận hành được vài chu thiên, Chu Tâm Ngữ cảm giác một cơn mệt mỏi ập
tới, liền tựa vào vách đá ngủ say.
Nàng quả thật có chút buồn ngủ, một đêm không ngủ đối với võ giả
Ngưng Mạch kỳ mà nói thì cũng không tính là gì cả, tuy nhiên trước đây
Chu Tâm Ngữ liên tiếp chạy trốn trong Nam Cương tận bốn, năm ngày, chưa
từng được nghỉ ngơi, thật vất vả mới đến được Thanh Tang thành, lại gặp
phải cuộc chiến với thú triều, sau đó là một đêm chạy trốn chết, Lâm
Minh bị Ma Tâm Toái Tinh giày vò chết đi sống lại, mà Chu Tâm Ngữ thì
lại cực kỳ khẩn trương trong Mộng Cảnh kết giới, chờ đợi khoảng ba canh
giờ, lúc này tinh thần được buông lỏng, tất nhiên là mệt nhọc mà thiếp
đi rồi.
Chu Tâm Ngữ ngủ một hơi ba, bốn canh giờ, khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều, dù sao cũng ở trong vùng núi hoang, khi Chu Tâm Ngữ ngủ thì vẫn
giữ chút cảm giác phòng bị, cảm giác được Lâm Minh ra ra vào vào, nàng
cũng không để ý, đi ra sơn động thì thấy Lâm Minh đã dọn ra một khối đất trống, đốt một đống lửa, đang nướng hai con thỏ hoang.
Vùng núi hoang ít người tới, không có nhiều thiên địch, nên thỏ hoang tại đây cực béo, nướng lên thì toàn thân vàng óng ánh, dầu mỡ chảy túa
ra, mùi thơm tản ra bốn phía.
Ngửi được mùi này, Chu Tâm Ngữ lập tức cảm thấy đói bụng, tính ra thì đã gần một ngày một đêm nàng không ăn gì rồi.
Ăn một bữa thỏ nướng thật ngon, Chu Tâm Ngữ ăn xong mà vẫn còn chưa
hết thèm, khẽ liếm liếm ngón tay, nàng thật sự không nghĩ tới Lâm Minh
lại có tay nghề cỡ này, làm thịt nướng có hương vị ngon đến vậy.
Lâm Minh đứng dậy nói:
- Lần này đi Âm Minh đảo, tại hạ còn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, mất nhiều ngày, đành phải ủy khuất Chu cô nương rồi...
...
Thanh Tang thành.
Từ đêm hôm qua, Hoàng Tử Hiên gây ra trận đại loạn, trong quân doanh liền xảy ra một sự kiện, Chu Bình mất tích.
Tìm khắp toàn bộ quân doanh, sống không thấy người, chết không thấy
xác, hỏi binh lính gác quân doanh thì đều được trả lời là không nhìn
thấy Chu Bình ra vào đại doanh, giống như bị bốc hơi đi vậy.
Điều tra đến bước này, cao tầng của Thanh Tang thành dường như cũng
lờ mờ đoán được có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi, Chu Bình có thể đã bị
giết, mà kẻ có xung đột với Chu Bình, lại có năng lực giết chết Chu Bình trong khi thủ vệ hoàn toàn không biết gì, thân phận kẻ này đã khá rõ
ràng.
Ý thức được điều này, Lâm Vạn Sơn, Trang Phàm, Lữ Võ Ngân đều mang
sắc mặt có chút khó coi, việc mà Lâm Minh làm thì bọn họ tất nhiên không tư cách quản, cũng không dám quản, nhưng mấu chốt là vào lúc này, Lâm
Minh bị cao thủ đuổi giết, không còn bóng dáng, mà chủ soái lại bị giết
nữa.
Nếu thú triều lại đến thì phải làm sao bây giờ?
Mọi người gấp như kiến bò trên chảo nóng, mãi cho đến ngày thứ hai,
mặt trời lên cao, đoàn người Cầm Tử Nha mới cưỡi Thần Phong điêu chạy
tới Thanh Tang thành.
Có khoảng mấy chục con Thần Phong điêu, trên mỗi con Thần Phong điêu
đều có hai, ba cao thủ, thành một mảng đông nghịt bay qua, báo cáo của
các thủ vệ làm cho bộ chỉ huy loạn thành một mảnh.
Đám người Lâm Vạn Sơn vội vàng chạy ra, trời ạ, có khoảng trên trăm
cao thủ a, nhìn dao động chân nguyên của họ, không phải Ngưng Mạch kỳ
thì chính là Hậu Thiên kỳ!
Đám người Lâm Vạn Sơn đều sợ ngây ra, đây là chuyện gì vậy? Khi thú
triều tàn sát, trên trăm tên cao thủ sẽ có chiến lực thế nào, bọn họ
hiểu rất rõ ràng, đây chính là lực lượng cứu mạng a, tại sao lại có thể
xuất hiện tại Thanh Tang thành như vậy?
Nam nhân áo trắng cầm đầu là ai thì bọn họ không biết, nhưng hai người phía sau hắn thì bọn họ lại nhận ra.
- Đó... Đó chẳng phải là Mộc Dịch tiên sinh cùng Tần tiểu thư của phủ nguyên soái hay sao?
Trang Phàm nhìn Tần Hạnh Hiên cùng Mộc Dịch đứng trên người một con
Thần Phong điêu, trợn tròn mắt ra, Mộc Dịch và Tần Hạnh Hiên thì hắn
cũng từng gặp rồi, lúc nay, bọn họ chắc chắn phải ở lại Thiên Vận thành
thì mới đúng a!