Thanh niên vừa nói đi ra từ Phong Vân cốc, tên là
Triển Vân Gian, mười chín tuổi, tu vi Hậu Thiên sơ kỳ đỉnh phong, chỉ
cách Hậu Thiên trung kỳ một bước xa.
Thanh niên này là người quen cũ với Nghiêm Phó Hồng, sau hai người
“tình cờ” gặp nhau, Nghiêm Phó Hồng liền bắt chuyện với Triển Vân Gian,
trong lời nói “vô ý” nói ra chuyện Lâm Minh được Mục Thiên Vũ coi trọng, hắn muốn kích động ngạo khí bên trong của Triển Vân Gian, đè ép uy
phong của Lâm Minh giữa yến hội.
Chuyện dạy dỗ Lâm Minh chỉ có đệ tử ngoại tông mới thích hợp, cái gọi là tranh thưởng trên yến hội thật ra rất tùy ý, ai đó muốn tỷ thí với
người nào sẽ điểm danh, h nhảy ra sân khiêu chiến. Có đôi khi cũng không nhất định là luận võ, đấu kỹ năng khống chế lửa, các loại bí thuật, đấu chiêu thức, đấu lĩnh ngộ ý cảnh...
Tóm lại, muốn làm náo động thế nào thì tùy, tuy nhiên bình thường
loại tỷ thí này sẽ không có đệ tử trong tông đấu với nhau, đều là thống
nhất đối ngoại. Nghiêm Phó Hồng cùng Lâm Minh coi như là đồng môn, tự
nhiên không quá thích hợp.
Nghe Nghiêm Phó Hồng nói Lâm Minh là người mà Mục Thiên Vũ đã cấp thánh coi trọng, Triển Vân Gian liền chú ý tu vi của Lâm Minh.
- Hả? Ngưng Mạch hậu kỳ, tu vi cỡ này cũng được Mục tiên tử coi trọng, tuổi cũng không lớn lắm.
- Mười sáu tuổi.
- Quả nhiên là vậy, mười sáu tuổi có tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ cũng coi như tạm được, nếu thực lực cũng xuất chúng, được Mục tiên tử coi trọng
cũng là lẽ thường.
Triển Vân Gian thuận miệng đánh giá, liền nhấc chân muốn đi.
Nghiêm Phó Hồng vội nói:
- Vân huynh, ngươi không có hứng thú ư?
- Hứng thú?
Triển Vân Gian dừng bước, như cười như không nhìn Nghiêm Phó Hồng, tay vẫn bóc hạt thông:
- Xem ra ngươi có mâu thuẫn với tiểu tử Lâm Minh kia. Hứng thú thì
cũng có, nhưng hắn còn chưa đủ tư cách cho ta ra tay. Hắn nhỏ hơn ta ba
tuổi, tu vi cũng thấp hơn ta cả mảng lớn, ngươi bảo ta làm sao đấu với
hắn? Nếu hắn lớn thêm ba tuổi, ta còn có hứng thú đánh một trận với hắn.
Triển Vân Gian là nhân vật số một số hai trong đệ tử Phong Vân cốc,
ngang với Hỏa Dương công chúa Hỏa Dương tông, Lôi Chấn Tử Lôi Cực tông.
Hắn thích khiêu chiến vượt cấp, đánh bại đối thủ lớn tuổi nhưng tu vi
cao hơn mình. Nhưng Lâm Minh chỉ mới mười sáu tuổi, tu vi chỉ vẻn vẹn
Ngưng Mạch hậu kỳ, ngang với đứa nhỏ trên yến hội. Nếu Triển Vân Gian
tuyên chiến với Lâm Minh, không cần đấu, hắn đã bị người ta cười chết.
Thật sự đánh với Lâm Minh, thắng cũng vô dụng, hơn nữa còn phải xem
thắng mấy chiêu, thắng có được thưởng hay không, có đặc sắc hay không.
Loại chuyện tốn sức không được gì tốt này, tự nhiên Triển Vân Gian không muốn làm.
Nghiêm Phó Hồng không cam lòng, đổ thêm lửa nói:
- Vân huynh chớ xem thường hắn, đừng nhìn tu vi của hắn không cao,
nhưng thực lực không kém, bằng không làm sao lọt vào mắt của thánh nữ
điện hạ, chỉ mới mười sáu tuổi, đã trấn áp đông đảo tuấn kiệt, giành
được hạng nhất hội võ tổng tông Thất Huyền cốc...
- Thất Huyền cốc? Là tông môn tam phẩm trong địa vực Thần Hoàng châu
các ngươi đó hả, ha ha, Phó Hồng huynh, loại chuyện này đừng có lấy ra
nói nữa, hạng nhất hội võ tổng tông tông môn tam phẩm không tính là gì
cả. Tại hạ bất tài, lúc mười lăm tuổi tuyên chiến đệ tử thủ tịch tông
môn tam phẩm Phong Vân cốc, mười chiêu đã đánh bại.
Triển Vân Gian tùy ý nói, rõ ràng không để chuyện này trong lòng,
nhìn thấy Nghiêm Phó Hồng vẫn muốn nói lại thôi, Triển Vân Gian bất đắc
dĩ nói:
- Được rồi, Phó Hồng huynh, ta xem ngươi cũng bị ép nóng nảy rồi, như vậy thằng nhóc này chia mất không ít tài nguyên của ngươi chứ gì. Thế
này đi, ta tìm vài tiểu sư đệ tới đây, cắt bớt nhuệ khí của hắn, hắn am
hiểu nhất là gì?
Luận bàn yến hội không có mục đích chiến thắng đối thủ, mà chủ yếu là làm náo động. Triển Vân Gian hỏi bản lãnh mà Lâm Minh am hiểu nhất, tự
nhiên là muốn áp chế hắn trên lĩnh vực sở trường, đây mới là chuyện làm
người ta có thành tựu nhất.
Trong lòng Nghiêm Phó Hồng vui vẻ, nói:
- Tiểu tử này am hiểu khống chế lôi!
- Khống chế lôi? Đây là lĩnh vực của Lôi Cực tông, cũng được, vừa lúc ta quen một tiểu sư muội Lôi Cực tông, mười bảy tuổi, đấu với hắn một
lần cũng vừa thích hợp.
- Mười bảy tuổi?
Nghiêm Phó Hồng nhíu mày, tuy rằng hắn không cho rằng thực lực Lâm
Minh mạnh cỡ nào, nhưng Nghiêm Phó Hồng sẽ không hoài nghi thiên phú của Lâm Minh, dù sao cũng là người Mục Thiên Vũ coi trọng, làm sao lại kém
được.
- Có phải quá nhỏ tuổi không, có nắm chắc chứ?
- Ha ha, ngươi đừng coi thường cô ta, cô ta chỉ qua một hai năm nữa là có thể tiến vào cấp thứ hai rồi.
Ở thời điểm không có yêu nghiệt cấp thánh, cấp thứ hai chính là cấp
đỉnh, trong một tông môn cũng không có mấy người, điều này làm Nghiêm
Phó Hồng yên lòng vài phần, càng đừng nói cô gái kia còn lớn hơn Lâm
Minh một tuổi.
- Vậy cảm tạ Vân huynh, hôm nay ta mời khách, đi Sơn Ngoại lâu!
- Sơn Ngoại lâu? Chỗ tốt đó, nghe nói nhã gian nơi đó phải trả bằng
Chân Nguyên thạch trung phẩm, ăn một bữa ngang với võ giả bình thường
khổ tu một năm, ta không thể bỏ lỡ được, ha ha.
Ngô Đồng các có ba ngàn hai trăm sáu mươi tòa lầu, đa số những tòa
lầu này đều trống, đệ tử hạch tâm phân tông Chu Tước cũng chỉ có hai
mươi người, lầu trống ra đều được sử dụng, ví dụ như lần đại thọ bốn
trăm tuổi của Thiên Quang thượng nhân, tuấn kiệt khắp nơi đều ở trong
Ngô Đồng các.
Lâm Minh ở lầu số hai mươi hai, đối diện hắn chính là thanh niên áo
bào đỏ dẫn hắn vào núi, Trương sư huynh. Mấy ngày nay Lâm Minh cũng biết tên của hắn, Trương Trấn.
Lầu này như biệt viện, được dùng làm chỗ tu luyện, sáng mỗi ngày Lâm
Minh đều ở trong biệt viện hấp thu nguyên khí thiên địa khi mặt trời vừa mọc. Nguyên khí Thần Hoàng đảo còn dày đặc hơn Thất Huyền cốc, tu luyện ở trong này có thể cảm giác được thân thể như tắm trong biển nguyên khí thiên địa, nó như là một loại hưởng thụ.
Mấy ngày nay Ngô Đồng các rất náo nhiệt, có nhiều đệ tử vào ở, hơn
nữa mỗi người đều mang theo tuyệt kỹ, có chút ngứa tay không đợi yến hội bắt đầu đã tỷ thí bản lĩnh trong các bãi đất trống ở rừng ngô đồng. Mỗi khi luận bàn bắt đầu, đều sẽ thu hút không ít người tới xem.
Lâm Minh ở trong lầu các ba ngày, mãi không có người để ý tới hắn,
người Thần Hoàng đảo đều đang bận rộn chuẩn bị thí luyện Thần Hoàng bí
cảnh và thọ yến
của Thiên Quang thượng nhân.
Thẳng đến chiều ngày thứ tư, một cô gái ăn mặc như nha hoàn tới gõ cửa Lâm Minh.
- Lâm công tử, thánh nữ điện hạ mời ngài đến hậu viện.
Nha hoàn ở Thần Hoàng đảo ngang với đệ tử tạp dịch Thất Huyền cốc,
nếu là hầu hạ tiểu thư trưởng lão, cấp bậc còn cao hơn, tiểu nha hoàn
trước mắt dù tuổi ngang với Lâm Minh, nhưng đã có tu vi Luyện Cốt kỳ.
- Làm phiền cô nương dẫn đường.
Lâm Minh lễ độ nói.
Tiểu nha hoàn cười hì hì, dẫn Lâm Minh đi hậu viện Ngô Đồng các. Nơi
này không phải quảng trường trước sơn môn, có thể ngự thuyền phi hành.
Thần Hoàng sơn núi non kéo mãi không ngớt, các đỉnh núi kỳ lạ, hiểm
trở trùng điệp. Hậu điện Thần Hoàng sơn nằm trên núi cao kỳ vĩ, khắp núi là rừng ngô đồng, hơi nước lượn lờ bầu trời, nhuộm xanh tươi mát.
Hậu điện cao tới mấy chục trượng, diện tích mấy dặm, toàn tạc từ đá.
Đi vào trong, Lâm Minh gặp một phụ nhân trường bào màu đỏ ngồi trên ghế
ngọc xanh biếc, tuy rằng phụ nhân đã bạc trắng tóc, nhưng dung mạo không già nua, vẫn xinh đẹp rạng ngời. Ở một bên phụ nhân là một cô gái trẻ
tuổi xinh đẹp, đúng là Mục Thiên Vũ.
Không cần hỏi, phụ nhân tóc bạc trắng kia là hàng sư tôn, Lâm Minh cung kính hành lễ, nói:
- Vãn bối Lâm Minh, bái kiến tiền bối.
- Lâm Minh, lão thân đã sớm nghe Vũ nhi nhắc tới ngươi.
Mỹ phụ cười hiền lành, ánh mắt còn đầy phong vận không chút dấu vết đánh giá Lâm Minh.
- Kỳ thật vốn có kế hoạch liên hợp bồi dưỡng đệ tử thiên tài, dù
ngươi không gia nhập Thần Hoàng đảo, vẫn có thể tu luyện ở trong này,
hưởng đãi ngộ đệ tử hạch tâm. Tuy nhiên ta nghe Vũ nhi nói, nàng đã
truyền cho ngươi tầng thứ nhất công pháp Chu Tước Cấm Thần lục, Mà ngươi cũng có ý tiếp tục học tập. Bộ công pháp này chính là bí thuật bất
truyền của Thần Hoàng đảo ta, như thế, lão thân muốn hỏi ngươi, có bằng
lòng làm đệ tử hạch tâm Thần Hoàng đảo ta không?
Lâm Minh chợt ngưng trệ, không lập tức trả lời.
Mỹ phụ cười nói:
- Ngươi cố kị Thất Huyền cốc đúng không. Ha ha, làm người quả thật
phải biết ơn giữ tín, chuyện giữa ngươi và Thất Huyền cốc, lão thân đã
tìm hiểu. Ngươi cũng không tính là đệ tử Thất Huyền cốc chính thức, Thất Huyền cốc cũng không dốc sức bồi dưỡng ngươi, nếu ngươi lựa chọn gia
nhập Thần Hoàng đảo, cũng không bói ra được chỗ lỗi nào. Hơn nữa bên
phía Sử Tông Thiên, lão thân đã bàn giao trước, chuyện này Sử Tông Thiên cũng đồng ý. Sau khi ngươi gia nhập Thần Hoàng đảo, vẫn có thể tính là
nửa đệ tử Thất Huyền cốc.
Phụ nhân nói bình thản, nhưng kỳ thật là vì trấn an Thất Huyền cốc,
Thần Hoàng đảo cũng làm ra không ít nhượng bộ. Lâm Minh do dự một chút,
bái nhập sư môn là chuyện lớn cả đời, lúc trước ở Thất Huyền cốc, hắn
cũng chưa từng bái nhập sư môn. Đang suy nghĩ, hắn đã thấy Mục Thiên Vũ
nháy mắt với mình, ý bảo hắn nhanh đồng ý.
- Tiền bối, vãn bối muốn hỏi một chút, trở thành đệ tử hạch tâm Thần Hoàng đảo phải có nghĩa vụ gì?
Mỹ phụ nao nao, ý vị sâu xa nhìn Lâm Minh, cười nói:
- Ngươi đang nói điều kiện với lão thân, thật là người trẻ tuổi có
dũng khí! Nghĩ tới Thần Hoàng đảo ta trước nay thu đệ tử hạch tâm, bao
nhiêu tuấn kiệt tranh giành cướp lấy, nào có hỏi tới điều kiện, ngươi
quả thật rất tự tin!
Lời mỹ phụ nói nghe như khen ngợi, nhưng kỳ thật ẩn chứa ý bất mãn.
Lời của Lâm Minh nói làm nàng nghe có chút ngông cuồng, Mục Thiên Vũ ở
bên cạnh thầm sốt ruột.
Lâm Minh không chút lo lắng, nói:
- Tiền bối, tại hạ là người nặng lời hứa, cổ nhân có câu một ngày là
thầy cả đời là thầy. Bái nhập tông môn cũng thế, bởi vì là hứa hẹn cả
đời, tại hạ tự nhiên phải cân nhắc kỹ, không thể tùy tiện đồng ý. Lời
tiền bối nói, rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi tranh nhau vào Thần Hoàng
đảo, đa số những người này đều là vì tài nguyên Thần Hoàng đảo mà đến?
Thiên hạ sôi động, đều là vì lợi ích, thế gian người vì lợi ích mà điên
cuồng ở đâu mà không có, mà người có thể vì nghĩa mà điên cuồng lại vô
cùng hiếm thấy. Đệ tử tranh giành nhau vào Thần Hoàng đảo, một khi có
ngày Thần Hoàng đảo gặp nạn, chưa chắc sẽ không tranh nhau chạy trốn,
lời tại hạ nói có đúng chứ?
Lâm Minh nói những lời này đúng đắn vừa phải, nói năng khí phách, mỹ
phụ kinh ngạc nhìn Lâm Minh, dường như không ngờ đứa nhỏ mười sáu tuổi
này lại nói ra những lời như vậy, Mục Thiên Vũ cũng sững sờ.
Yên lặng chừng mười mấy hơi thở, mỹ phụ bỗng mỉm cười:
- Hay! Hay cho vì nghĩa mà điên cuồng! Chỉ cần thiên phú cùng năng
lực của ngươi có thể làm lão thân vừa lòng, vậy ngươi gia nhập Thần
Hoàng đảo ta, không cần bất kỳ nghĩa vụ gì, chỉ cần ngươi không thẹn với bản tâm!