- Hắn là hoàng tử thần quốc à?
Võ giả ở đây gần như dời toàn bộ
ánh mắt nhìn vào Lý Dật Phong, bốn đại thần quốc ở Thiên Diễn đại lục
chính là tồn tại tối cao, so sánh với bốn đại thần quốc, các vực khác
giống như một thôn xóm nhỏ so với thành phố lớn.
Mượn Đại Thiện
Vực mà nói, tầng cao Mệnh Vẫn ở Đại Thiện Vực đã là cao thủ đỉnh cấp,
cao thủ Toàn Đan tương đối thông thường, mà ở bốn đại thần quốc, đại
năng Thần Hải mới là cao thủ đỉnh cấp, tầng cao Mệnh Vẫn chỉ tương đối
thông thường.
Các vực khác so sánh với bốn đại thần quốc, thực lực kém tròn một đại cảnh giới.
Lúc trước có lời đồn thái tử thần quốc đến Nam Thiên Vực, cung chủ Âm Dương huyền cung, Tinh Xán lập tức mang theo đứa con đi tiếp đón, chênh lệch
địa vị có thể thấy được rõ ràng.
Cho nên lần này Lý Dật Phong tới, dù không phải thái tử thần quốc, chỉ là một hoàng tử thần quốc cũng đủ kinh người rồi.
Lâm Minh quan sát thoáng qua, dù không thể đoán ra thực lực của Lý Dật
Phong, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được vài phần, tu vi của đối phương
chuẩn xác là Toàn Đan hậu kỳ đỉnh phong, đã rảo bước tới gần Mệnh Vẫn,
so với Lâm Minh còn cao hơn phân nửa cảnh giới. Hơn nữa cơ sở cực kỳ
vững chắc, hẳn là có thực lực sánh với cường giả Mệnh Vẫn. Đến tột cùng
thực lực cực hạn là bao nhiêu, Lâm Minh cũng không biết rõ.
Nhân vật như thế, nói là hoàng tử thần quốc, Lâm Minh tuyệt đối không hoài nghi.
Đương nhiên, ngay cả Phượng tộc thượng cổ của Thần Vực, Lâm Minh đều gặp qua
nên đối với hoàng tử thần quốc cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Hắn
không đổi sắc ôm quyền nói với Lý Dật Phong:
- Không nghĩ tới đại hôn của Lâm mỗ có thể có hoàng tử bốn đại thần quốc đến chúc mừng, thật rất vinh hạnh!
- Ha ha... Lý mỗ chỉ là trùng hợp đang du ngoạn Nam Thiên Vực, nghe nói
Lâm huynh tuổi còn trẻ đã là đệ nhất nhân Nam Hải nên nảy sinh tò mò.
Cuộc đời Lý mỗ thích nhất là kết giao với anh hào khắp thiên hạ, nên
không mời mà tự tới, có chỗ nào mạo muội, mong rằng Lâm huynh bao dung!
- Lý huynh khách sáo rồi! Hoàng tử thần quốc đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho kẻ hèn này!
Lâm Minh cùng Lý Dật Phong khách sáo một hồi, còn cô gái ăn mặc như nha
hoàn ở bên cạnh Lý Dật Phong lại chu miệng, lặng lẽ dùng cảm giác tra
xét tinh hạch Toàn Đan trong đan điền Lâm Minh.
Tùy tiện dùng cảm giác tra xét đan điền người khác là hành vi rất không lễ phép, Lâm Minh mặt không đổi sắc, chỉ là lặng yên không một tiếng động che chắn cảm
giác của cô gái kia, và tự mình nghênh đón tân khách.
Cô gái bởi
vì không tra xét được gì nhiều, vẫn chưa từ bỏ ý định lại thử tra xét
kinh mạch của Lâm Minh, Lâm Minh không vui lòng, vô thanh vô tức phóng
xuất ra Tu La lực trường, chỉ nở rộ trong cơ thể không có mảy may lộ ra
bên ngoài, cho nên không ai cảm giác được khác thường của khí thế Lâm
Minh.
Mà lúc này cảm giác của tiểu nha hoàn vừa liên hệ đến trên
thân Lâm Minh, tức thì thân thể mềm mại đột nhiên chấn động, sắc mặt
trắng bệch thối lui ra sau mấy bước, khí huyết nhộn nhạo một trận.
- Thanh Nhi! Ngươi lại làm càn rồi! Chịu thiệt rồi chứ? Ta đã nói, Lâm
Minh này tuổi còn trẻ mà có thể đánh chết Huyễn Vô Cực, trở thành đệ
nhất nhân Nam Hải, đương nhiên có vài phần bản sự, ngươi sao có thể là
đối thủ của hắn. Vừa rồi chiêu thức hắn đánh văng ngươi ra, nếu ta không đoán sai là một loại lực trường, đây là năng lực cực kỳ khó có được,
ngay cả ta cũng không có!
Lý Dật Phong thầm giật mình trong lòng, Lâm Minh chỉ là tùy tiện bộc lộ tài năng đã là chiêu thức đặc biệt như thế.
Tiểu nha hoàn tên là Thanh Nhi bĩu môi, không phục nói:
- Lực trường có gì đặc biệt hơn người! Công tử tuy rằng không có lực
trường, nhưng hiểu biết về pháp tắc Phong hệ đã đến trình độ cực cao,
còn lợi hại hơn nhiều so với lực trường kia. Ngay cả thái tử điện hạ ở
phương diện pháp tắc cũng không theo kịp ngài! Nói tới, hắn chẳng qua là đệ nhất nhân Nam Hải mà thôi, công tử nếu đến Nam Thiên Vực chiến một
trận, cũng tuyệt đối có thể lấy được danh hiệu đệ nhất nhân Nam Hải. Về
phần đánh chết Huyễn Vô Cực, ta đã hỏi thăm qua, trận chiến ấy căn bản
là không ai nhìn thấy, ai biết Huyễn Vô Cực có phải hay không một người
Lâm Minh giết chết, hay là hắn gọi đến giúp đỡ, hoặc là hắn thiết kế bẫy rập ám toán Huyễn Vô Cực chứ! Hơn nữa Huyễn Vô Cực có lợi hại như lời
đồn hay không còn chưa biết! Ta chính là không phục hắn chỉ là một võ
giả nho nhỏ xuất thân Nam Thiên Vực mà dám tự xưng là Thiếu Đế. Ngay cả
công tử cũng không dám tự xưng như vậy đâu! Ta nói công tử này, không
bằng ngài đánh tên Lâm Minh một trận rơi đài, cho hắn biết biết bốn đại
thần quốc chúng ta lợi hại!
Lý Dật Phong trợn mắt, tức giận nói:
- Tiểu nha đầu ngươi nói lung tung gì vậy! Huyễn Vô Cực là Mệnh Vẫn tầng
bốn hẳn là không giả, cho dù là Mệnh Vẫn tầng bốn kém cỏi nhất cũng
không phải ta có thể đối phó. Ta không biết rốt cuộc có phải Lâm Minh
một mình đánh chết Huyễn Vô Cực hay không, nhưng mặc kệ nói như thế nào, khẳng định hắn cũng có vài phần thực lực. Nếu ta đánh với hắn, thắng
người khác cũng sẽ không khen ngợi ta, cảm thấy đúng là phải như vậy,
ngược lại nếu bị thua, kỳ thật loại khả năng này tính rất lớn, vậy là ta sẽ mất hết mặt mũi rồi! Hãy nhớ kỹ, hôm nay là chúng ta tới ăn ké để
kết giao bằng hữu, không phải đến để gây chiến!
Lâm Minh giao
phong với Thanh Nhi tuy rằng mờ mịt, nhưng võ giả ở đây đều là nhân vật
gì chứ, đương nhiên có không ít người chú ý tới.
Ở một góc đại điện, Lam Thấm uống một ly trà lài, khẽ cười nói:
- Tiểu nha hoàn của hoàng tử thần quốc kia dường như không phục Lâm Minh lắm đâu!
Ở bên cạnh Lam Thấm, Đoan Mộc Quần nói:
- Người đó cũng không phải là tiểu nha hoàn, nàng tuổi còn trẻ đã là Toàn Đan kỳ, hơn nữa cơ sở không kém, nói không chừng nàng là hoàng phi của
hoàng tử thần quốc kia, chỉ là xuất hiện với bộ dáng nha hoàn thôi!
- Ngươi xem hoàng tử thần quốc kia thế nào?
Lam Thấm thuận miệng hỏi.
- Hắn nhìn như bất cần đời, kỳ thật ý chí cô đọng, cơ sở vững chắc, thực
lực phi phàm, nếu ta ngang nhau tu vi với hắn, thật ra có thể chiến một
trận với hắn, nhưng tu vi của hắn cao hơn ta, vậy thì không có cách nào
đánh lại!
Tu vi mới là nhân tố ảnh hưởng trọng yếu nhất của thực
lực, Đoan Mộc Quần có thể vượt cấp chiến đấu, đó là nói nhằm vào thiên
tài bình thường, nếu là thiên tài cùng cấp số với hắn, mà kém non nửa
cảnh giới đều sẽ là khoảng cách rất khó vượt qua.
Kế tiếp sau
hoàng tử thần quốc Lý Dật Phong, lại liên tục không ngừng xuất hiện đại
nhân vật, tuy nhiên so với Lý Dật Phong, những người này liền có vẻ giảm bớt tỏa sáng.
Ở thời điểm đại lễ sắp bắt đầu, nhưng thật ra có
một nhóm tân khách dẫn tới chú ý của Lâm Minh, người tới rõ ràng là Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc.
Mấy tháng trước, Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc
vì để thu lấy Long Tủy Cự Côn, lại phối hợp cùng Huyễn Vô Cực đuổi giết Cự Côn, ép Cự Côn xuống rãnh biển ba vạn trượng.
Sau đó Lâm Minh ám độ trần thương, đi Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc đánh giết cho long trời lở đất, nhưng tộc trưởng của Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc vẫn là không
muốn buông bỏ Long Tủy Cự Côn, lại tới hiệp trợ Huyễn Vô Cực bày ra
Thiên Huyễn Phong Hải đại trận.
Lúc này Lâm Minh đánh giết trở
về, bởi vì đuổi giết Huyễn Vô Cực mấy chục vạn dặm, căn bản không có
thời gian quản tới tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc, để hắn tránh
được một kiếp.
- Các ngươi tới làm gì?
Lâm Minh sắc mặt lạnh xuống, lạnh lùng hỏi.
- Lâm... Lâm Thiếu Đế! Lần này ta đặc biệt mang đến lễ vật chúc mừng đại
hôn của Thiếu Đế! Trước đây có nhiều chỗ đắc tội, còn thỉnh Thiếu Đế bao dung!
Cầm đầu đúng là tộc trưởng của Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc,
hắn quả thực sợ hãi Lâm Minh, Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc còn muốn tiếp
tục sinh tồn ở Nam Hải, mà nếu đắc tội với Lâm Minh, ngày sau bị diệt
tộc cũng rất có khả năng.
Tuy rằng trong lòng sợ hãi Lâm Minh đối phó hắn, nhưng hắn cũng không thể không tự mình đến xin lỗi, phỏng
chừng ở trước mặt nhiều tân khách như vậy, Lâm Minh cũng sẽ không ra tay ngay đương trường.
- Đưa lễ vật?
Lâm Minh nhướng mày, mặt không đổi sắc hỏi.
- Dạ... Chính là thứ này!
Tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên cắn chặt răng, dường như hạ quyết tâm rất
lớn, tay trái sờ Tu Di giới một cái, ở trong đại điện liền xuất hiện một cây ngọc thạch màu đỏ cao bằng thân người, lập tức phát ra một cỗ
nguyên khí Hỏa hệ vô cùng tinh thuần.
Lâm Minh cả kinh trong lòng, mà Mục Dục Hoàng lại mắt tỏa sáng, đây là linh mạch chi nguyên! Hơn nữa là Hỏa hệ!
Linh mạch là căn bản để sinh tồn của một tông môn.
Một tông môn phải có được linh mạch, mới có thể cam đoan nguyên khí thiên
địa trong cảnh nội bản tông phong phú, hấp dẫn võ giả vào bái sơn môn tu luyện. Lúc trước Thần Hoàng đảo bị hủy diệt, Mục Dục Hoàng dẫn dắt môn
nhân tới Âm Dương huyền cung ăn nhờ ở đậu cũng có một phần nguyên nhân
rất lớn là để mượn linh mạch của Âm Dương huyền cung.
Bình thường mà nói, tông môn đẳng cấp càng cao, chiếm hữu linh mạch cũng đẳng cấp càng cao.
Thần Hoàng đảo chỉ là một tông môn tứ phẩm, đẳng cấp linh mạch vốn coi như
đủ dùng, nhưng theo thực lực của Lâm Minh càng ngày càng mạnh, tất nhiên Thần Hoàng đảo cũng theo đó thực lực tăng cao. Thời điểm này, linh mạch cấp thấp trong tông môn đã trở thành cản trở phát triển của tông môn.
Giải quyết vấn đề này, hoặc là di dời cả tông môn, hoặc là đi tìm linh mạch
có thể cấy ghép, cũng chính là tìm kiếm cái gọi là linh mạch chi nguyên.
Linh mạch ở Thiên Diễn đại lục vốn đã không nhiều, linh mạch có thể cấy ghép đã ít lại càng ít, nên muốn mua loại này, hơn nữa thuộc tính thích hợp, đúng là nói dễ hơn làm!
Mục Dục Hoàng đang phát sầu vì chuyện
này, không nghĩ tới tộc trưởng của Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc lại đưa đến đây một đoạn linh mạch chi nguyên, hơn nữa đẳng cấp không thấp!
Đây thật sự là một phần hậu lễ!
- Ha ha ha! Tộc trưởng Bích Nhãn thật sự quá khách sáo rồi! Lão thân đúng là từ chối thì bất kính, thật hổ thẹn nhận lấy vậy!
Mục Dục Hoàng cười tươi như hoa, tuy rằng ngoài miệng nói khách sáo, nhưng
thu lấy vật tuyệt không hàm hồ, tay phải vừa đưa ra, một đoạn linh mạch
chi nguyên đã bị nàng thu vào Tu Di giới.
Đương nhiên nàng biết
nguyên nhân Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc phải xuất huyết nhiều như vậy, nói đến cũng đều là vì thực lực của Lâm Minh.
Mắt thấy Mục Dục Hoàng thu lấy đoạn linh mạch chi nguyên này, tim tộc trưởng Bích Nhãn Hải
Viên đều như nhỏ máu. Loại vật này đối với Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc của họ đương nhiên cũng là vật rất quý báu.
Bích Nhãn Hải Viên bộ
tộc bọn họ chủ tu công pháp Thủy hệ, linh mạch chi nguyên Hỏa hệ tuy
rằng vô dụng, nhưng có thể dùng để trao đổi một đoạn linh mạch chi
nguyên Thủy hệ. Chỉ có điều là linh mạch chi nguyên rất hiếm, thời gian
dài cũng chưa thể đổi được, hiện tại lấy ra linh mạch chi nguyên chắp
tay tặng cho Thần Hoàng đảo, tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc sao có thể không đau xót.
Tuy nhiên không có biện pháp, so sánh với một đoạn linh mạch chi nguyên, sự sống còn của dòng họ vẫn là quan trọng hơn.
Nếu Bích Nhãn Hải Viên bộ tộc dâng hậu lễ linh mạch chi nguyên như thế, Lâm Minh cũng lười truy cứu chuyện xung đột trước đây, nói đến cùng đoạn
linh mạch chi nguyên này quả thật vô cùng trọng yếu đối với Thần Hoàng
đảo, thường thường có tiền cũng không mua được.
Lúc này, giờ lành đã đến, đại điển song tu chính thức bắt đầu.
Mà đúng lúc này, theo người điều khiển chương trình lại thông báo, có mấy
người trung niên ăn mặc khác nhau xuất hiện ở trong chính sảnh. Ba người này đều ma khí dày đặc, hiển nhiên là võ giả của ma đạo.
Ba
người này, Lâm Minh cũng không biết một người nào, trong đó bên cạnh võ
giả ma đạo cầm đầu đi theo một cô gái, nhìn như là thị thiếp của hắn,
Lâm Minh vừa thấy nàng kia, trong lòng chợt ngưng trọng, ánh mắt cũng
rốt cuộc không rời ra được.
Như thế nào... Có thể như thế?