Nữ nhân theo võ giả ma đạo đến kia, thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, dáng
người yểu điệu trong sáng, một đôi mắt tĩnh như thu thủy, chỉ là con
ngươi hiện ra màu xám trắng quỷ dị, gương mặt xinh đẹp thanh tú động
lòng người, hai gò má xăm ký hiệu thần bí.
Dung mạo của cô gái và ký hiệu kỳ dị trên mặt nàng cũng không phải nguyên nhân làm Lâm Minh
thất thố, mà Lâm Minh thất thố bởi vì một khối ngọc bội màu xanh da trời cô gái đeo trên ngực. Ở giữa mặt ngọc bội khắc một đồ án thần bí cổ
xưa, trông giống như vật tổ của một loài chim.
Ngọc bội này tản
ra năng lượng cực kỳ tinh thuần, vừa thấy là biết không phải vật phàm
thường, nhưng lại cũng không giống là một loại bảo khí công kích nào đó, đến tột cùng nó có tác dụng gì rất khó phán đoán.
“Ngọc bội
này...”. Lâm Minh khẽ hít một hơi khí lạnh. Lúc trước ở Vạn Cổ Ma Khanh, Lâm Minh ở trong Thi Sát cổ mộ phát hiện một thi thể thần nữ ngủ say có tới mười mấy vạn năm không hủy hoại, vốn lúc đó Lâm Minh cũng không
nghĩ chạm tới di thể người chết, nên đóng lại nắp quan tài chuẩn bị rời
đi, nhưng ngay lúc rời hang động, hắn lại mơ hồ nghe được tiếng kêu gọi
của nữ nhân.
Lâm Minh liền quay trở lại, một lần nữa mở nắp quan
tài, từ trên thân nữ nhân phát hiện một khối ngọc bội và một sợi dây
chuyền. Mà thời điểm chạm vào thi thể thần nữ, Lâm Minh hoảng sợ phát
hiện thần nữ lại có tiếng tim đập, sau đó, ở trong cơ thể thần nữ, Lâm
Minh nhìn thấy một viên đại đế chi tâm đập đã mười mấy vạn năm!
Trong đó, một khối ngọc bội Lâm Minh chạm đến kia, giống nhau như đúc với
ngọc bội đeo trước ngực của nữ nhân con ngươi xám trắng này. Bất luận là tạo hình của ngọc bội, hay là năng lượng của ngọc bội tỏa ra đều y hệt.
Nếu không phải vừa rồi Lâm Minh xác nhận ngọc bội thần nữ lấy từ trong cổ
mộ vẫn còn ở trong Tu Di giới, gần như hắn nghĩ là ngọc bội trước mắt
chính là vật của mình.
Vẻ mặt thất thố của Lâm Minh dừng ở trong
mắt võ giả cầm đầu ma đạo, hắn nhướng mày, trong lòng cực kỳ không
thích. Hắn rất yêu quý thị thiếp của mình, tự nhiên sẽ không vui khi thị thiếp bị người nhìn chằm chằm.
- Lâm thiếu hiệp chẳng lẽ đã quen biết với thị thiếp của Vương mỗ từ trước hay sao!?
Võ giả ma đạo bất mãn lên tiếng chất vấn cắt đứt dòng suy tư của Lâm Minh, Lâm Minh lơ đễnh, ngẩng đầu nhìn ba vị khách không mời mà đến này.
Ba võ giả ma đạo đều là tu vi Mệnh Vẫn, trong đó hai người là Mệnh Vẫn
tầng ba, một người Mệnh Vẫn tầng hai. Mà khiến Lâm Minh cảm thấy kinh
ngạc chính là, võ giả cầm đầu đúng là tu vi Mệnh Vẫn tầng hai, xem tuổi
cũng là trẻ tuổi nhất trong ba người, bộ dáng dường như hơn ba mươi
tuổi, còn hai võ giả Mệnh Vẫn tầng ba, ngược lại bộ dáng dường như là
thiên lôi sai đâu đánh đó của nam nhân Mệnh Vẫn tầng hai kia.
Bọn họ hiển nhiên không phải người ở gần Nam Thiên Vực, nếu không nhiều cao thủ như vậy không có khả năng không ai nhận biết, Lâm Minh đã sớm nghe
nói mới đúng.
Lâm Minh khẽ nhíu mày, suy nghĩ về mục đích của ba
người này. Đúng lúc này, bên tai Lâm Minh vang lên chân nguyên truyền âm của Lý Dật Phong:
- Lâm huynh thật đúng là giao hữu rộng khắp
nha! Ba người này nếu Lý mỗ không nhìn lầm là đến từ thế lực cường đạo
đệ nhất ở hoang mạc tây bắc. Nói là cường đạo, kỳ thật cũng là một tông
môn siêu cấp, kế thừa hơn bảy ngàn năm nay! Trong tông môn đó hai ngàn
năm trước từng xuất hiện một cường giả phong hoàng, hiện tại lão quái
phong hoàng này hẳn là còn ẩn cư trong đại mạc. Ngay cả gia phụ đều phải kiêng kị vài phần! Võ giả ma đạo tu vi Mệnh Vẫn tầng hai trước mắt Lâm
huynh này, đúng là thiếu đương gia Vương Nhất Thiện của thế lực cường
đạo tây bắc đại mạc. Tuy rằng hắn mới là tu vi Mệnh Vẫn tầng hai, nhưng
chiến lực chân chính cũng không là Mệnh Vẫn tầng hai, hắn tuổi trẻ như
thế đã là cường giả thiên tài tiếng tăm lừng lẫy ở tây bắc đại mạc, ở
Tiên Thiên kỳ có thể chiến với Toàn Đan, ở Toàn Đan kỳ chiến với Mệnh
Vẫn, không nghĩ tới ngay cả hắn đều có hứng thú với Lâm huynh nên muốn
đến kết giao! Ha ha...
“Kết giao?”. Lâm Minh không nói gì, hắn
đương nhiên sẽ không khờ dại cho rằng đối phương là mộ danh đến kết bạn! Hắn là một võ giả chính đạo vốn chính là đối đầu với võ giả ma đạo,
không đánh nhau đã là không tệ rồi!
Lâm Minh chắp tay, ói:
- Hôm nay là lễ mừng song tu của Lâm mỗ, không biết các hạ đến vì chuyện gì?
Vương Nhất Thiện cười mấy tiếng, chắp tay đáp lễ:
- Tại hạ thiếu chủ Ma Vực tây bắc đại mạc, nghe nói đại trưởng lão Huyễn
Vô Cực của Nam Hải Ma Vực chính là chết ở trên tay Lâm thiếu hiệp, không biết việc này có đúng thật hay không?
Lâm Minh hơi trầm ngâm, gật đầu nói:
- Không sai!
- Xem ra là đúng như thế...
Vương Nhất Thiện lắc lắc đầu, chậm rãi nói:
- Lâm thiếu hiệp giết chết Huyễn Vô Cực, lại không biết Huyễn Vô Cực vốn
có rất nhiều hợp tác với đại mạc tây bắc ta. Hiện tại Huyễn Vô Cực đã
chết, những hợp tác đó đương nhiên toàn bộ trở thành mất hiệu quả. Hơn
nữa Huyễn Vô Cực còn thiếu tây bắc đại mạc ta rất nhiều ích lợi chưa có
hoàn trả!
- Hợp tác?
Lâm Minh nhướng mày lên, Huyễn Vô Cực tối cần hợp tác chính là đột phá cảnh giới:
- Nói như vậy Huyễn Vô Cực đột phá Mệnh Vẫn tầng bốn, là có trợ giúp của các ngươi?
- Lâm thiếu hiệp thật đúng suy nghĩ nhanh nhẹn!
Vương Nhất Thiện thẳng thắn:
- Huyễn Vô Cực đúng là dưới trợ giúp của tây bắc đại mạc ta mới miễn
cưỡng vượt qua mệnh kiếp tầng bốn, mà hắn cũng vì chuyện đó đã ưng thuận hứa hẹn lại còn không có thực hiện, làm cho tây bắc đại mạc ta tổn thất thật lớn!
- Thì ra là thế.
Chẳng trách Huyễn Vô Cực ở
dưới tình huống không có thu được Phạm Thiên Long Căn, vẫn còn có thể bế quan mạnh mẽ đột phá Mệnh Vẫn tầng bốn, thì ra là có tây bắc đại mạc
ngấm ngầm trợ giúp. Loại chuyện này tây bắc đại mạc phải trả cái giá
cũng không nhỏ. Nói vậy Huyễn Vô Cực hứa hẹn hồi báo rất nhiều ích lợi
cho tây bắc đại mạc, hiện tại đương nhiên là công dã tràng, dùng giỏ tre múc nước.
Trợ giúp Huyễn Vô Cực đột phá Mệnh Vẫn tầng bốn để hủy diệt Thần Hoàng đảo, nếu không phải vì tây bắc đại mạc này, Cự Côn đâu
có bị phong xuống đáy rãnh biển sâu lâu tới bốn tháng. Lâm Minh khoanh
tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Vương Nhất Thiện. Tuy nhiên chuyện này
nói đến cùng là lập trường của mỗi người bất đồng, cũng không có gì đáng truy cứu.
- Vương công tử đến đại điển khánh hôn của ta không
phải vì nói những điều này chứ? Rốt cuộc là chuyện gì? Không cần vòng vo với tại hạ!
Lâm Minh hỏi thẳng vào vấn đề.
- Ha ha... Lâm thiếu hiệp đúng là mau mồm mau miệng! Vậy ta cứ việc nói thẳng, chuyện
Huyễn Vô Cực đột phá Mệnh Vẫn tầng bốn này, tây bắc đại mạc ta bởi vì
Lâm thiếu hiệp mà thiệt thòi nhiều, Lâm thiếu hiệp cũng bởi vì chúng ta
mà gặp phải rất nhiều nguy hiểm, mỗi người chúng ta lập trường bất đồng, việc này dừng ở đây. Nhưng trước đó, hai vật phẩm
khác biệt của tây bắc đại mạc ta cung cấp cho Huyễn Vô Cực, hắn chưa trả giá cho số vật phẩm
đó. Nói cách khác, hai vật này vẫn như cũ hẳn là thuộc về tây bắc đại
mạc ta. Hiện tại Huyễn Vô Cực đã chết, nói vậy Tu Di giới trên thân hắn
hẳn là rơi vào trong tay Lâm thiếu hiệp rồi chứ!
- Vậy thì sao?
Lâm Minh mặt không chút đổi sắc hỏi tới.
- Ta hy vọng Lâm thiếu hiệp trả lại hai vật này, thứ nhất là một chìa khóa bạch ngọc, thứ hai là một quả Mệnh Vẫn đan!
- Ha ha ha!
Lâm Minh bật cười to, hai vật này quả thật Lâm Minh đều nhìn thấy ở trong
Tu Di giới của Huyễn Vô Cực. Chìa khóa bạch ngọc hẳn là đạo cụ mở ra một chỗ bí cảnh nào đó, còn Mệnh Vẫn đan rất có trợ giúp cho võ giả Mệnh
Vẫn thăng cấp, cũng là linh dược vô giá.
Vương Nhất Thiện nhướng mày:
- Lâm thiếu hiệp thấy thế nào? Ngươi có gì hoài nghi sao?
- Hoài nghi? Chê cười!
Lâm Minh đột nhiên thu lại vẻ tươi cười:
- Hai vật này đúng là trên tay ta. Ngươi không phải nói trắng ra hai vật
đó là thuộc về tây bắc đại mạc chứ? Dựa vào cái gì để người ta tin
tưởng? Huống chi, cũng có thể nói chúng là công cụ của các ngươi tương
trợ Huyễn Vô Cực để đối phó Thần Hoàng đảo. Dựa theo ý của các ngươi,
các ngươi cho Huyễn Vô Cực mượn đao giết người, hẳn là ta đã bị giết
chết! Nếu ta giết Huyễn Vô Cực, vậy người bị hắn giết còn phải trả đao
về lại cho các ngươi, thiên hạ còn có đạo lý như vậy hay sao!?
Lâm Minh vốn chính là tính cách cường thế, một phen nói ra miệng lưỡi phi
thường sắc bén. Lúc này, tân khách trong phòng cũng nhao nhao bàn tán.
- Lâm Thiếu Đế nói không sai! Tây bắc đại mạc khinh người quá đáng!
- Lời tuy như thế, nhưng tây bắc đại mạc quáường thế, chỉ một thiếu chủ
đã là Mệnh Vẫn tầng hai, mà còn không phải Mệnh Vẫn tầng hai bình
thường, cộng thêm hai hộ vệ Mệnh Vẫn tầng ba, thế lực cấp bậc như vậy,
Thần Hoàng đảo rất khó chống lại!
Tây bắc đại mạc có cường giả
phong hoàng, có thể nói là thế lực cấp thánh địa, mà Thần Hoàng đảo chỉ
là tông môn tứ phẩm, căn bản không thể so sánh.
Nói đến cùng, tây bắc đại mạc chính là dựa thế khinh người! Nếu như Thần Hoàng đảo là cấp bậc thế lực trong bốn đại thần quốc, dĩ nhiên bọn họ không dám tới cửa.
Vương Nhất Thiện sắc mặt sa sầm xuống, nhưng cũng không có thất thố, bình tĩnh nói:
- Lâm thiếu hiệp! Ta có thể làm ra nhượng bộ, chìa khóa bạch ngọc kia là
chìa khóa của một đại năng ma đạo thượng cổ, cường giả cấp Thánh Chủ
tông môn lục phẩm lưu lại để tiến vào bí cảnh, phải gom đủ bảy chiếc mới có thể mở ra bí cảnh. Đến lúc đó ngươi có thể bằng vào chìa khóa này
cùng tiến vào bí cảnh với chúng ta, đồng thời phân chia một kiện bảo
vật!
Ở Vương Nhất Thiện xem ra, điều kiện này đã là quá tốt rồi.
Bí cảnh của đại năng ma đạo thượng cổ lưu lại, cường giả phong hoàng đều động tâm, cường giả Mệnh Vẫn càng sẽ điên cuồng vì nó.
Lâm Minh
mới là Toàn Đan hậu kỳ, cùng theo đi vào một chuyến, tùy tiện phân được
một vài thứ, cũng khiến hắn hưởng dụng hết đời rồi.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới Lâm Minh lập tức từ chối:
- Thật có lỗi! Tại hạ không có hứng thú!
Bí cảnh của cường giả cấp Thánh Chủ tông môn lục phẩm thì sao chứ, nhiều
nhất là cùng một cấp bậc với Ma Thần đế cung! Ở trong Viễn Cổ hoàng
thành sau cơ duyên hắn từng kiến thức đá khắc Hỗn Độn, Cổ Phượng vật tổ, Hóa Thần kính các thứ... Lâm Minh đối với các vật này vốn cũng không
dậy nổi hứng thú. Huống chi, đi vào bí cảnh xa lạ cùng với những võ giả
ma đạo này nguy hiểm thật lớn, bị hại chết cũng không phải không có khả
năng. Lâm Minh cũng sẽ không tự đại cho rằng mình vô địch ở Mệnh Vẫn kỳ, còn rất nhiều cường giả Mệnh Vẫn cường đại hơn so với Huyễn Vô Cực.
Rốt cuộc sắc mặt Vương Nhất Thiện trầm xuống, tây bắc đại mạc bọn họ xem
như thế lực cấp thánh địa, hiện giờ hắn tự mình đến giao thiệp với một
tông môn tứ phẩm, đã xem như rất nể tình, đối phương lại được một tấc
muốn tiến một thước.
- Lâm Minh! Chúng ta đã xuất ra cũng đủ thành ý, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?
Lâm Minh hơi trầm ngâm, ánh mắt nhẹ lướt qua trên thân thị thiếp của Vương Nhất Thiện, rồi nói:
- Nếu muốn lấy về chìa khóa thì dùng nữ nhân này, cùng với một đoạn linh mạch chi nguyên tứ phẩm trở lên trao đổi!
Lâm Minh nói ra một câu, toàn trường đều kinh ngạc, Mục Dục Hoàng lại ngây
ngẩn cả người, Lâm Minh muốn đổi linh mạch chi nguyên không có gì đáng
trách, nhưng lấy nàng kia làm gì?
Mục Dục Hoàng nhìn về phía cô
gái kia, tuổi không tới hai mươi, tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, thiên phú quả
thật rất không tệ, nhưng không tính là kinh diễm... Đừng nói Lâm Minh
không phải phường háo sắc, cho dù là dâm tặc ma đạo háo sắc thành tính,
cũng nhất quyết sẽ không dùng một chìa khóa bí cảnh vô giá, để đổi lấy
một nữ nhân!
Khi mọi người đều nghĩ rằng Vương Nhất Thiện sẽ lập
tức đáp ứng việc này, mà chỉ giằng co về vấn đề linh mạch chi nguyên,
nhưng không nghĩ tới sắc mặt Vương Nhất Thiện hoàn toàn chìm xuống:
- Lâm Minh! Chớ để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!