Minh Phật là Phật ngàn chỉ trong thần thoại cổ đại, truyền thuyết Phật này có mười tay ngàn chỉ, bên trong hậu hoa viên của cung điện Minh Phật, có một Liên đàm.
Minh Phật chỉ cần một lần là có thể hái ra hơn trăm hạt sen, cho nên trong điển tịch tôn giáo có thuyết pháp "Minh Phật Thải Liên" này.
Mà Minh Văn Sư dẫn vào cái từ này, là hình dung cấp độ của Minh Văn tông sư lúc vẽ Minh Văn phù, bởi vì tốc độ quá nhanh lưu lại bóng ngón tay dày đặt.
Đương nhiên, nói riêng về tốc độ, một ít Minh Văn Sư võ đạo đẳng cấp cao cũng có thể càng nhanh hơn.
Nhưng mà muốn ở bên trong tốc độ siêu nhanh như vậy, để linh hồn lực ổn định, đồng thời chuẩn xác đem tài liệu Minh Văn hóa thành Minh Văn phù, kia là khó như lên trời.
Loại thủ pháp này, không có ngộ tính siêu phàm và khổ công là không thể nào luyện ra được!
Thiếu niên này mới bao lớn?
Dù từ trong bụng mẹ bắt đầu luyện tập Minh Văn Thuật, cũng sẽ không có chỉ pháp thành thạo như thế a.
Rất nhanh, Uông Tuyền Ki phát hiện rất nhiều thủ pháp vẽ của thiếu niên trước mắt này, đều không phải lưu phái Minh Văn Sư của Thiên Vận quốc, một ít thủ pháp xem ra càng phức tạp hơn, thế nhưng mà cực kỳ trôi chảy.
- Sư môn của thiếu niên này không phải lưu phái Thiên Vận quốc!
Nam tử trung niên nói.
- Ân, hơn nữa, lưu phái này sợ rằng so với chúng ta thì tiến bộ hơn rất nhiều.
Một đạo lại một đạo thải quang ở giữa không trung toả ra, quỹ tích tia sáng đan dệt tương giao, ở trong mắt mọi người lưu lại từng đạo từng đạo tàn ảnh xinh đẹp.
Uông Vũ Hàm ngừng thở, toàn bộ linh hồn lực đều tập trung ở trong một cái lại một cái Minh Văn phù kia, tỉ mỉ cảm thụ mỗi một phần năng lượng biến hóa bên trong.
Lúc vẽ Minh Văn phù, năng lượng biến hóa là khó nắm chặt nhất, không cẩn thận sẽ thất bại, nhưng mà loại biến hóa này ở trong tay thiếu niên kia, phảng phất như bản năng, tinh chuẩn không lầm.
Những Minh Văn phù phức tạp rực rỡ này, như là hoa điểu mà hoạ sĩ thoải mái vẽ, giương cánh muốn bay.
Nếu nói vừa bắt đầu, Uông Vũ Hàm vẫn có chút sợ bị thiếu niên này siêu việt, hi vọng hắn kiểm tra thất bại.
Như vậy đến lúc sau, nàng đã triệt để thán phục, trong lòng ngược lại hi vọng phần hoàn mỹ này có thể tiếp tục, không nên xuất hiện khuyết điểm dù cho một chút.
Loại tâm thái này, phảng phất như nhạc sĩ khát vọng nghe được Tiê khúc từ trên trời, họa sĩ khát vọng nhìn thấy kỳ họa.
Cũng chỉ có loại tâm thái này, mới có thể làm cho người bỏ đi tất cả tạp niệm, theo đuổi một lĩnh vực cực hạn nào đó.
Nhìn thấy thiếu niên thần tình chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ, đột nhiên Uông Vũ Hàm cảm thấy rõ ràng, tại sao ngày gần đây tu vi Minh Văn Thuật của mình tăng trưởng càng ngày càng chậm.
Cái kia chính là bởi vì nàng quá mức lưu ý Tần Hạnh Hiên, sợ thiếu nữ nhỏ hơn nàng nửa tuổi kia đuổi theo bước chân của nàng.
Mà bây giờ, nhìn thấy Lâm Minh vẽ Minh Văn Thuật hoàn mỹ, nàng đột nhiên hiểu rõ.
Trên đại lục rộng lớn vô biên, này thiên tài nhiều như hằng hà sa số, mình vì hư vinh đệ nhất thiên tài Minh Văn của Thiên Vận quốc, mà đi lưu ý Tần Hạnh Hiên có vượt quá mình hay không, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nàng muốn theo đuổi không phải bỏ qua Tần Hạnh Hiên, mà là siêu việt bản thân nàng, nàng muốn theo đuổi không phải đệ nhất thiên tài Minh Văn của Thiên Vận quốc, mà là cực hạn Minh Văn Thuật của bản thân.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Minh Văn phù trước người Lâm Minh càng ngày càng nhiều, tầng tầng lớp lớp Minh Văn phù ở giữa không trung, một sáng một tối lập loè, như có sinh mệnh hô hấp.
Bây giờ
Lâm Minh vẽ Cường Lực phù đã là xe nhẹ chạy đường quen.
Tu vi Luyện thể tầng hai đỉnh cao càng làm cho Lâm Minh có đầy đủ chân nguyên đến chống đỡ toàn bộ quá trình vẽ, không cần như mấy tháng trước khổ sở kiên trì như vậy.
Ngày hôm nay, Lâm Minh vẽ đặc biệt thuận lợi, toàn tâm hắn đều vùi đầu vào bên trong vẽ Minh Văn phù, hầu như quên mất đây là một hồi kiểm tra.
Cho đến khi hắn vẽ xong toàn bộ Minh Văn phù, mấy chục cái Minh Văn phù rực rỡ lần lượt tách ra hào quang.
Sau đó ở linh hồn lực của Lâm Minh dẫn dắt, hoàn mỹ kết hợp một thể, cuối cùng ngưng kết thành một phù hiệu hỏa diễm một tấc vuông.
Lần này Lâm Minh không có rút lá bùa ra, mà là trực tiếp cầm lấy trường kiếm trên bàn, ngón tay vẽ lên, Minh Văn phù giống như một con dấu tầng tầng rơi vào trên trường kiếm.
Theo âm thanh "Xoạt xoạt", trên thân kiếm nhiều thêm một đạo phù văn thần bí cổ phác, dáng vẻ nó giống như hỏa diễm đang cháy hừng hực.
Hoàn thành.
Nhìn trường kiếm trong tay Lâm Minh, trong lòng Uông Tuyền Ki ngợi khen.
Phù văn ngọn lửa trên thân kiếm kia, một cách tự nhiên toát ra khí thế, nếu như linh hồn lực chìm đắm, liền có thể cảm nhận được chân nguyên lưu chuyển trong đó, phảng phất như hô hấp.
Uông Tuyền Ki có thể khẳng định, đây là một Minh Văn phù hoàn mỹ.
Bất quá vẽ nó dùng chỉ là chân nguyên Luyện thể hai tầng, không biết năng lực tăng cường của Minh Văn phù này đến cùng có thể đạt đến mấy tầng?
Minh Văn phù tăng cường Bảo khí, không phải tăng cường trình độ sắc bén của Bảo khí, mà là tăng cường chân nguyên vận chuyển trong đó.
Nếu là Minh Văn phù ở trên lá bùa, không ai có thể phán định nó tăng cường đến cùng là bao nhiêu.
Nhưng nếu như khắc vào Bảo khí, như vậy Minh Văn đại sư có kinh nghiệm phong phú, có thể truyền chân nguyên vào trong Bảo khí, thông qua khống chế chân nguyên lưu chuyển, đến cảm giác ra Minh Văn phù đối với Bảo khí tăng cường mấy thành.
Uông Tuyền Ki cầm trường kiếm trong tay, chân nguyên dồn vào trong đó, nhắm mắt lại tỉ mỉ nhận biết, chỉ chốc lát sau hắn mở mắt, tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng hắn vẫn là thất kinh.
Minh Văn phù này tăng cường đạt đến ba thành, đây là trình độ cấp đại sư a!
- Tăng cường ba thành chân nguyên. . .
Uông Tuyền Ki kinh thán nói.
- Ồ?
Trung niên nhíu mày, nhận lấy trường kiếm, bình thường Minh Văn Sư cấp thấp có thể tu luyện Minh Văn Thuật tới tăng cường hai thành đã rất không dễ dàng.
Thiếu niên này dĩ nhiên có thể làm được ba thành, phải biết, một khi Minh Văn phù tăng cường vượt quá hai thành, mỗi khi tiến một bước sẽ đặc biệt gian nan.
Trung niên này làm giám khảo rất nhiều năm, đánh giá đối với Minh Văn phù so với Uông Tuyền Ki còn tinh chuẩn, rất nhanh hắn cho ra kết quả tinh chuẩn hơn:
- Ba thành đến ba thành ba.