- Nói như vậy, ngày sau Lâm Minh thực có thể trở thành nhân vật cấp Cung chủ, ngươi là tính toán tùy tiện tìm hai cô gái ở Sở gia đặt lên phần quan hệ này, ngày sau sinh ra hậu đại thiên tài cũng là Sở gia các ngươi; Lâm Minh cũng là con rể của Sở gia các ngươi. Bất kể thấy thế nào, ngươi đều là chiếm tiện nghi lớn! Sở Hồng Vân! Ngươi thật đúng là “lang không đổi được ăn thịt”, bất kể tình huống thế nào, kẻ chịu thiệt cũng không phải là ngươi!
Bị Tôn Bách Tinh nói toạc ra, Sở Hồng Vân không chút xấu hổ, ngược lại cười duyên nói:
- Cái gì nói tùy tiện tìm một đôi cô gái? Trong lòng ta đã có chọn người rồi, một đôi tỷ muội như hoa tư chất dung mạo đều tuyệt hảo, cùng nhau hầu hạ Lâm Minh, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ hắn! Chuyện tốt bực này, người khác đốt đèn lồng đều tìm không ra! Hơn nữa, ta lại không nói hạn chế về sau Lâm Minh không thể nạp thêm thiếp! Nam nhân bình thường, người nào lại cự tuyệt? Ngươi nói có đúng không, Lâm sư điệt?
Sở Hồng Vân tươi cười lộ ra ý vị thâm trường, dùng ánh mắt hàm chứa ý khiêu khích nhìn Lâm Minh, làm cho Lâm Minh có chút lúng túng. Hắn còn chưa nói gì, Tôn Bách Tinh liền cười lạnh nói:
- Cái gì tỷ muội như hoa? Ngươi nếu thực sự có lá gan này, cứ dứt khoát gả Nhan Nguyệt Nhi cho Lâm Minh! Muốn đánh cược thì đánh cược Nhan Nguyệt Nhi đi!
Đánh cược Nhan Nguyệt Nhi?
Đột nhiên nghe được Tôn Bách Tinh nói ra như vậy, đệ tử Phượng Minh Cung ở đây đều há hốc miệng, trố mắt nhìn trân trối. Nhan Nguyệt Nhi là ai chứ, là huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ, là thiên chi kiêu nữ trong thiên chi kiêu nữ!
Nếu có thể thân mật như cá với nước cùng Nhan Nguyệt Nhi, đó là một chuyện tốt không còn gì bằng!
Không nói tới dung mạo, dáng người của bản thân Nhan Nguyệt Nhi đều là tuyệt phẩm, chỉ nói huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ trên thân Nhan Nguyệt Nhi, nam nhân có thể lấy đi nguyên âm nàng là cơ duyên trời ban cho!
Ở Phượng tộc thượng cổ, nếu nam nữ song tu sẽ hỗ tương huyết mạch. Lúc trước thời điểm Lâm Minh ở Thần Hoàng Đảo cũng như thế, Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân đều là Thánh nữ có được huyết mạch Chu Tước, giống nhau có thể lấy được nguyên âm của hai người họ, sẽ tăng cường lực huyết mạch của mình. Chẳng qua đối với Lâm Minh mà nói, bản thân hắn có được 100 giọt huyết mạch Cổ Phượng, so với huyết mạch Chu Tước của Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần, đương nhiên không cần lấy âm bổ dương với huyết mạch Chu Tước của Mục Thiên Vũ, ngược lại trong giao hoan là Mục Thiên Vũ đạt được ưu đãi từ Lâm Minh.
Hai bên nam nữ giao hoan, một phương huyết mạch loãng, có thể đạt được ưu đãi từ bên huyết mạch nồng đậm nơi đó, nên nếu có thể giao hoan với huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ, thì nhận được chỗ tốt to lớn có thể nghĩ mà biết!
Nhất là đêm đầu giao hoan, nếu như có thể vào tay nguyên âm khí này, ưu đãi còn lớn hơn nữa!
Lâm Minh thiên tài là không giả, nhưng trên thân Lâm Minh về điểm huyết mạch này thật sự quá ít, bởi vì hắn vốn không phải là tộc nhân chính thống của Phượng tộc thượng cổ, kém Hỏa Viêm Quảng đến 18 dãy phố, càng đừng nói so sánh với Nhan Nguyệt Nhi. Nếu có thể giao hoan với Nhan Nguyệt Nhi, lấy được ưu đãi tuyệt đối không phải vài giọt máu tim Phượng có thể so sánh!
Chính vì những thứ này, đệ tử Phượng Minh Cung mới xao động như thế.
- Đánh cược bằng Nhan Nguyệt Nhi? Tôn trưởng lão quá độc ác! Nhan Nguyệt Nhi thật sự là nhân vật như tiên nữ, ngày sau nàng trưởng thành lên, chỉ sợ sẽ dẫn tới vô số tuấn kiệt thiên tài theo đuổi, trong đó thậm chí có thể có người thừa kế tộc trưởng của ba đại thị tộc, thậm chí có nhân vật hạng tuyệt đỉnh con của tộc trưởng Phượng tộc thượng cổ. Thân phận của họ còn vượt qua Bạch sư huynh, đã là chúng ta không thể tưởng tượng. Tuy rằng Lâm Minh không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ ở Phượng Minh Cung chúng ta. Nếu so sánh với bọn họ, sợ là còn kém rất nhiều, Nhan Nguyệt Nhi gả cho Lâm Minh, khẳng định là Lâm Minh trèo quá cao rồi!
- Không sai! Lâm Minh là võ giả của hạ giới phi thăng. Luận về xuất thân, còn không bằng đệ tử bình dân của Phượng Minh Cung, Lung Phượng Cung. Mật độ huyết mạch có hạn, nếu song tu cùng Nhan Nguyệt Nhi, Nhan Nguyệt Nhi sẽ chịu thiệt. Sinh ra con nối dòng, huyết mạch cũng sẽ không tốt lắm, Nhan gia sao có thể đồng ý?
- Nhan Nguyệt Nhi là chịu thiệt, nhưng Lâm Minh thì vớ được tiện nghi lớn! Chậc chậc! Nghĩ tới đây mà phát thèm rồi!
Những đệ tử Phượng Minh Cung này nói đến mức mình đều phải chảy nước miếng. Kỳ nữ như Nhan Nguyệt Nhi như vậy, ai không muốn kết hôn, nếu giảm thọ 2 vạn năm có thể đổi lấy một đêm giao hoan với nàng, sợ là hết chín phần nam đệ tử ở đây đều sẽ nguyện ý!?!?!?
Tuy nhiên cũng có người giội nước lã:
- Thôi đi! Nói cứ như là Nhan Nguyệt Nhi đã phải gả cho Lâm Minh rồi! Lâm Minh muốn ở trong Cổ Phượng thí luyện thắng Nhan Nguyệt Nhi ư? Khó đấy!
- Quả thật không quá có khả năng... Huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ, toàn bộ một thế hệ trẻ tuổi của Phượng tộc thượng cổ cộng hết lại cũng không có mấy người, không phải dễ dàng có thể thắng như vậy!
Một câu của Tôn Bách Tinh, làm cho đệ tử Phượng Minh Cung bàn tán sôi nổi. Vốn nam nhân mà nhắc tới mỹ nữ liền đầy hưng phấn, huống chi lời đề cập này còn là Tôn trưởng lão đưa ra, bọn họ không chiếm được Nhan Nguyệt Nhi, nhưng nói mạnh miệng cũng có thể đỡ nghiện.
Tôn Bách Tinh vốn quản đệ tử rất nghiêm khắc, nhưng hôm nay nhìn thấy đệ tử Phượng Minh Cung bàn tán sôi nổi về Nhan Nguyệt Nhi, chẳng những không la mắng, ngược lại mặt đầy ý cười. Từ lúc nhìn thấy Sở Hồng Vân, hắn luôn có cảm giác mình chịu thiệt, hôm nay cuối cùng trả thù trả lại một chút, có thể làm cho Sở Hồng Vân khó chịu một
hồi, hắn cảm thấy ý niệm trong đầu thông thoáng.
- Thế nào, Sở tiên tử? Không phải ngươi nắm chắc thắng lợi lắm sao? Không phải khẳng định Nhan Nguyệt Nhi có thể thắng sao? Không phải đã bảo ta nguyện ý chịu thua đánh cược sao? Nếu ngươi đã khẳng định như vậy, có đáp ứng cũng đâu có gì khó, dù sao các ngươi cũng chắc thắng rồi!
- Ha ha ha ha...
Sở Hồng Vân cười rộ lên một tràng yêu kiều, lắc đầu nói:
- Tôn Phó điện chủ không cần khích ta! Đứa nhỏ Nguyệt Nhi này không phải con gái của ta, bằng không ta lập tức làm chủ đáp ứng ngay! Lâm Minh cũng tuấn tú lịch sự, mặc dù ở phương diện huyết mạch và pháp tắc hơi kém một chút, tuy nhiên nếu chịu bỏ ra cái giá phải trả lớn cũng có thể tăng lên một ít! Đáng tiếc là, hôn sự của Nguyệt Nhi còn cần đại ca của ta làm chủ! Ta chỉ có thể cam đoan, nếu Lâm Minh thật có thể thắng Nguyệt Nhi, ta sẽ làm bà mối, xách động với đại ca một chút, còn chuyện có thể thành hay không ta cũng không thể bảo đảm!
Sở Hồng Vân cười tủm tỉm nói, Tôn Bách Tinh lại tỏ ra rất không hài lòng với câu trả lời này:
- Sở Hồng Vân! Ngươi nói đi nói lại còn không phải nói lời vô nghĩa? Đến lúc đó ngươi nói một câu đại ca ta không đáp ứng liền qua loa tắc trách bỏ qua, có ý nghĩa sao?
- Tôn trưởng lão! Ta đã nói rồi, việc này ta không làm chủ được, nếu Lâm sư điệt coi trọng tiểu nha đầu không nên thân của nhà ta kia, thì thật ra không thành vấn đề, ta có thể làm chủ! Tuy nhiên, nha đầu kia của ta mới mười bốn tuổi, còn phải đợi thêm vài năm nữa đấy!
Sở Hồng Vân cười duyên nói, mà đúng lúc này, một luồng sáng đỏ từ chỗ sâu trong hỏa ngục bắn thẳng lên, tốc độ cực nhanh, đúng là Nhan Nguyệt Nhi đã trở lại từ gần tầng thứ ba hỏa ngục.
Nhan Nguyệt Nhi ở Lung Phượng Cung nhân duyên rất tốt, vừa rồi thời điểm Tôn Bách Tinh khích Sở Hồng Vân dùng Nhan Nguyệt Nhi làm tiền đặt cược, mấy nữ đệ tử phe nhóm với Nhan Nguyệt Nhi liền lặng lẽ dùng truyền âm phù đặc thù truyền tin tức cho Nhan Nguyệt Nhi.
Nhan Nguyệt Nhi vừa nghe, trong lòng giận dữ, cũng không xông tiếp vào tầng thứ ba, mà dùng tốc độ cao nhất bay trở về.
- Cô cô! Các người đang đánh cược hôn sự của ta ư? “Muốn đánh cược thì đánh cược Nhan Nguyệt Nhi”, chính là lão gia ngươi nói ư?
Nhan Nguyệt Nhi trừng mắt nhìn Tôn Bách Tinh, bộ ngực nhỏ phập phồng dữ dội. Bất kỳ cô gái nào nghe nói mình bị người khác lấy ra làm tiền đặt cược, cũng sẽ phẫn nộ. Huống chi, bản thân Nhan Nguyệt Nhi lại cao ngạo như thế, mấy năm nay vô số tuấn kiệt thiên tài theo đuổi nàng đều bị nàng ném qua một bên không thèm liếc mắt nhìn một cái, hôm nay không ngờ lại bị người ta lấy ra làm tiền đặt cược? Quả thực đáng giận!
Tuy nhiên đáng tiếc là, bộ dáng phẫn nộ của Nhan Nguyệt Nhi cũng không hung ác chút nào, ngược lại làm cho người ta cảm thấy thập phần đáng yêu. Lúc này rất nhiều đệ tử Phượng Minh Cung nhìn Nhan Nguyệt Nhi giận dỗi, trong mắt cũng không kiềm được toát ra ý cười. Dù sao nàng chỉ là cô gái 16 tuổi, bộ dáng tức giận như vậy thật đáng yêu.
- Thật đáng yêu nha! Nếu Lâm sư đệ này có thể lấy được Nhan Nguyệt Nhi, đó là phúc phận tu mấy đời!
- Đúng vậy! Thật xinh đẹp! Nổi giận cũng dễ xem như vậy! Nếu ta có thể cưới nàng, giảm thọ vạn năm cũng nguyện ý!
Rất nhiều đệ tử của Phượng Minh Cung còn lửa cháy đổ thêm dầu.
- Các ngươi!
Nhan Nguyệt Nhi càng phẫn nộ trong lòng. Những người này vốn không xem cơn giận của nàng làm điều quan trọng, điều này làm cho nàng cảm giác mình bị xem thường.
Tôn Bách Tinh cười vuốt vuốt râu:
- Không sai! Chính là lão gia ta nói. Thế nào, ngươi có dám đánh cược hay không đây?
- Hừ! Muốn thắng ta à, các ngươi nằm mơ đi!
Khóe miệng Nhan Nguyệt Nhi nổi lên một độ cong, cố gắng biểu hiện ra lòng coi rẻ của nàng lúc này, trông càng đáng yêu.
Sở Hồng Vân thấy một màn như vậy, trong lòng căng thẳng, truyền âm nói:
- Nguyệt Nhi! Đừng mắc mưu! Lão già này đang nói khích đó! Ngươi ngàn vạn lần đừng nhất thời xúc động mà đáp ứng!
- Hừ! Khích ta thì sao chứ? Ta còn sợ hắn hay sao? Chỉ là ta không thích người khác lấy ta ra làm tiền đặt cược. Mặc dù ta xác định mình có thể thắng, cũng tuyệt đối sẽ không đánh cược bằng chính ta! Bổn cô nương cũng không phải một con sủng vật, cũng không phải một đồ vật, sao có thể bị người khác lấy ra làm tiền đặt cược? Cho dù là tộc trưởng Cổ Phượng tộc cũng không được!
Nhan Nguyệt Nhi kiêu ngạo nói. Nàng nói lời này không dùng chân nguyên truyền âm, mà lớn tiếng nói ra trước mặt mọi người, sau đó nhìn Lâm Minh đầy khiêu khích:
- Lâm Minh! Nếu ta đánh cược với ngươi, thua sẽ bắt ngươi cả đời làm nô lệ cho ta, ngươi sẽ đáp ứng sao?
Lâm Minh khẽ động mí mắt, ngay sau đó mỉm cười nói:
- Quả thật ta sẽ không đáp ứng, hơn nữa Nhan cô nương hiểu lầm rồi! Lâm mỗ không có ý lấy Nhan cô nương ra làm tiền đặt cược. Đây chỉ là lời nói vui đùa của Tôn trưởng lão! Hơn nữa... Lâm mỗ đã có thê thất, chẳng qua là còn ở hạ giới mà thôi!