Vũ Động Càn Khôn

Hắc Long Trại


trước sau



"Lần buôn bán này sẽ không còn dễ dàng như lần trước, căn cứ theo những tin tức ta có được, việc Lâm gia ta có Dương Nguyên Thạch đã hấp dẫn một số con sói đói. . ."

Trong đại sảnh của Thiết Mộc Trang trung, sắc mặt Lâm Chấn Thiên nghiêm túc nhìn đám người Lâm Khiếu, trầm giọng nói.

"A? Chẳng lẽ Lôi gia muốn xuất thủ?"

Nghe nói như vậy, sắc mặt đám người Lâm Khiếu cũng hơi đổi.

"Hắc, con cáo già Lôi Báo sao lại dễ dàng xuất thủ như vậy, căn cứ theo những tin tức tình báo của ta, người có ý đồ với số Dương Nguyên Thạch của chúng ta lần này là "Hắc Long trại" ."

Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói.

"Hắc Long trại?"

Cái tên này vừa nói ra, ngay cả Lâm Động cũng phải nhíu mày, trong vòng trăm dặm xung quanh Thanh Dương trấn có không ít thế lực đạo phỉ, mà "Hắc Long trại” này lại là một thế lực tương đối nổi danh, đám đạo phỉ này có hai vị đương gia, có thực lực Thiên Nguyên cảnh, hung danh của hai người này vốn đã vang dội ở trong Thanh Dương trấn.

"Hắc Long trại sao lại biết chúng ta vận chuyển Dương Nguyên Thạch? Bọn họ chắc cũng rõ, Lâm gia chúng ta không phải miếng xương mà chúng muốn làm thế nào thì làm."

Lâm Khiếu nói.

Từ trước tới nay, Lâm gia với đám đạo phỉ này nước sông không phạm nước giếng, tại sao lần này Hắc Long trại lại đột nhiên xuất thủ với bọn họ?

"Hắc hắc, lần này chắc cũng là thủ đoạn của Lôi gia mà thôi, xem ra bọn họ nắm tương đối rõ hành động của chúng ta trong thời gian vừa qua, chắc chắn đã có nghi ngờ. . ."

Lâm Chấn Thiên cười lạnh một tiếng, nói.

"Ý của phụ thân là, Hắc Long trại kia đã bị Lôi gia sai khiến?"

Sắc mặt Lâm Khẳng và Lâm Mãng đồng thời trầm xuống.

"Với sự hiểu biết của ta về Lôi Báo, chắc chắn là như vậy."

Lâm Chấn Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển thành lạnh lùng, hắn hơi trầm ngâm, nói:

"Đoàn xe lần này vẫn do ta tự mình xuất lĩnh, Lâm Khiếu Lâm Mãng hai người đi theo hỗ trợ, Lâm Khẳng tọa trấn Thiết Mộc Trang, ta thực sự muốn nhìn xem, Hắc Long trại có dám xuất thủ với chúng ta hay không!"

"Dạ!" Nghe vậy, hai người Lâm Khiếu và Lâm Mãng lập tức đáp ứng.

"Động nhi lần này cháu không được đi theo, ở Thiết Mộc Trang đợi mọi người là được rồi."

Nói xong, Lâm Chấn Thiên nhìn về phía Lâm Động, trường đại chiến này tuy rằng Lâm Động có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng ở lại Thiết Mộc Trang vẫn an toàn hơn.

Nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói như thế, Lâm Động đành phải gật đầu.

"Việc này không nên chậm trễ, hai người các ngươi nhanh chóng triệu tập nhân mã đi!"

"Dạ!"

Hai người Lâm Khiếu gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau trong thôn trang đã vang lên tiếng ngựa hí, thanh âm trầm thấp giống như là nhạc đệm.

. . .

Đứng ở trên tường viện, Lâm Động nhìn đoàn xe chập chùng đi xa, đám bụi vàng dần dần phủ kín những con người này, che khuất tầm nhìn của người dõi theo phía sau.

"Phải bình an."

Lâm Động khẽ thở ra một hơi, hắn có thể cảm nhận được bầu không khí khẩn trương của Lâm gia, trong bầu không khí này, cho dù là đám tiểu bối sắc mặt cũng nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.

"Không cần lo lắng, có gia gia của cháu tự mình dẫn đội, Hắc Long trại không dám ra tay đâu!"

Làm như biết suy nghĩ trong lòng Lâm Động, Lâm Khẳng cười an ủi.

"Dạ."

"Hôm nay vừa lúc đám người Lâm Hà, Lâm Hoành đều ở Thiết Mộc Trang này, cháu đi tìm bọn họ chơi đi, những việc còn lại ta tự biết giải quyết."

Lâm Khẳng vỗ vỗ vai Lâm Động, sau đó quay đầu, quát khẽ:

"Mọi người đều phải căng mắt ra, chỉ cần một luồng gió thổi, một ngọn cỏ lay, cho dù không có khả nghi cũng không được bỏ qua, những người nào không có phận sự không cho tiến vào trong trang!"

"Dạ!"

Nghe thấy tiếng quát của Lâm Khẳng, trên tường viện cao chót vót mọi người đồng thanh đáp ứng, trong ánh mặt trời chiếu rọi, toàn bộ trang viên đều tiến vào trạng thái phòng ngự.

Lâm Động từ tường viện nhảy xuống, sau đó đi tới một cái sân huấn luyện trong trang, ở nơi đó, đám người Lâm Hoành và Lâm Hà đang tụ tập, có mấy người đang luận bàn tỷ thí.

"Lâm Động ca."

Nhìn thấy Lâm Động đi tới, những thiếu niên kia đều đứng thẳng lưng, có chút hưng phấn kêu lên, hiện giờ địa vị của Lâm Động trong lòng bọn họ đã không thấp.

"Hừ, trông đệ bây giờ uy phong nhỉ."

Lâm Hà hai tay chống eo, đứng ở trước mặt Lâm Động, bĩu môi nói.

"Lâm Hà tỷ, tỷ
chớ trêu đệ."

Nhìn thiếu nữ yêu kiều duyên dáng trước mặt, Lâm Động không khỏi cười khổ nói.

"Phì."

Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Động, Lâm Hà cũng nhịn không được thản nhiên cười, giơ giơ bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, ngồi xuống một tảng đá phía sau, nói:

"Được rồi, được rồi, không đùa đệ nữa, đệ nói xem, mọi người đi lần này có sao không?"

Nói xong câu nói vừa rồi, trên gương mặt thiếu nữ lại hiện lên sự lo lắng, bầu không khí căng thẳng trong thôn trang làm sao lại không cảm nhận được cơ chứ. Tuy rằng, nàng vẫn sống trong sự che chở của tộc nhân, nhưng bọn họ cũng hiểu, tranh chấp giữa các thế lực tàn khốc tới mức nào.

Đám người Lâm Chấn Thiên là trụ cột của Lâm gia, nếu như bọn họ xảy ra vấn đề gì, thì cái gia tộc này sẽ lập tức tan vỡ, mà đến lúc đó cho dù muốn bình an cũng khó mà được.

"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

Lâm Động hít một hơi, nhìn Lâm Hà và gương mặt lo lắng của đám người cùng lứa, bờ môi của hắn không khỏi mấp máy, nếu như bây giờ có một cường giả Nguyên Đan cảnh thì sao phải lo lắng vấn đề này? Nói cho cùng, thực lực với là tài phú lớn nhất.

Nghe được câu nói an ủi của Lâm Động, sắc mặt Lâm Hà mới hơi giãn ra một chút, sau đó cười nói với Lâm Động những chuyện mới xảy ra trong Thanh Dương trấn.

Trong khi Lâm Động và Lâm Hà cười nói, Lâm Hoành ở cách đó không xa đột nhiên đi tới, hắn nhìn Lâm Động, chần chờ một chút, mới nói được một câu:

"Lâm Động biểu đệ, ta đang tu luyện một môn võ học thời, gặp một chút phiền toái, không biết đệ có thể chỉ điểm cho ta một chút hay không?"

Nghe vậy, Lâm Động và Lâm Hà đều giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Hoành trước mặt, người này từ trước đến nay luôn có ngạo khí, không nghĩ tới hôm nay lại chủ động xin thỉnh giáo Lâm Động.

"Lâm Hoành biểu ca sao lại nói như vậy, người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện phải làm."

Trong khi Lâm Hà đang lo lắng là Lâm Động sẽ không chú ý tới Lâm Hoành, không ngờ Lâm Động lại cười cười, nói một câu như vậy.

Thấy Lâm Động nói như vậy, Lâm Hoành cũng có chút kinh ngạc, khuôn mặt hắn đỏ lên, hình như là cảm thấy xấu hổ về những chuyện trước đây.

"Lâm Hoành biểu ca, huynh thi triển võ học mình đang tu luyện xem."

Lâm Hoành vội vã gật đầu, thối lui một bước, đang muốn biểu diễn thì Lâm Động đã đứng bật dậy, khuôn mặt hắn vốn tươi cười thì nay đã âm trầm đáng sợ vô cùng.

"Lâm Động, làm sao vậy?"

Nhìn thấy biến hóa của hắn, Lâm Hà cũng giật mình, hoảng sợ nói.

"Có phiền toái lớn rồi. . ."

Lâm Động hít sâu một hơi, không kịp giải thích, rồi đột nhiên xoay người nhanh chóng chạy ra cửa chính của thôn trang, nhảy lên tường viện nhìn về phía xa xa, chỉ thấy ở đầu con đường bụi vàng bay mù mịt, tiếng vó ngựa ì ùng lan tới.

"Đây là cái gì?"

Ở phía sau Lâm Động, đám người Lâm Hà, Lâm Hoành thậm chí cả Thanh Đàn cũng chạy theo tới đây, nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy đám bụi màu vàng này, trong lòng không khỏi hoảng sợ nói.

"Là nhân mã Hắc Long trại, theo như đệ đoán, mục đích của chúng không phải là Dương Nguyên Thạch mà gia gia đang vận chuyện, mà chính là. . . Thiết Mộc Trang!"

Lâm Động sắc mặt âm trầm, nắm chặt hai tay, hiện giờ nếu như không ứng phó tốt, nguyên khí của Lâm gia sẽ tổn thương cực lớn!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện