Trên tường viện, khi đám người Lâm Hà nghe thấy câu nói của Lâm Động, sắc mặt trở nên trắng bệch, hôm nay các cao thủ Lâm gia đều đã đi hộ vệ cho đoàn xe, hiện giờ ở Thiết Mộc Trang cũng chỉ còn lại một vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh là Lâm Khẳng, với lực lượng này làm sao có thể chống lại được Hắc Long trại?
Trong lúc bọn họ đang kinh hoàng, Lâm Khẳng nhanh chóng nhảy lên tường viện, nhìn thấy đám bụi vàng mang theo khí thế hung ác vọt tới, hai mắt hắn nheo lại, quát lớn:
"Mọi người, phòng ngự!"
"Lách cách!"
Nghe thấy tiếng quát chói tai của Lâm Khẳng, tất cả mọi người trong Thiết Mộc Trang đều tiến vào trạng thái phòng ngự, một số hộ vệ của thôn trang mang vũ khí, vội vã leo lên tường viện, khẩn trương nhìn đám bụi vàng ngày một gần.
Khi đám bụi vàng tới gần, một cái lá cờ màu đen hiện lên trong tầm mắt của mọi người, trên cờ có một con Hắc Long, khí thế dữ tợn và hung ác.
"Quả nhiên là người của Hắc Long trại!"
Nhìn thấy lá cờ kia, đám người Lâm Động nắm chặt tay lại.
"Xem ra đã trúng kế rồi, tin tình báo mà phụ thân có được chắc chắn do Hắc Long trại cố tình tung ra, để cho Lâm gia tập trung cao thủ hộ tống đoàn xe, còn bọn họ mang theo lực lượng tới công phá Thiết Mộc Trang!"
Lâm Khẳng nói.
"Làm sao bây giờ?"
Lâm Động hỏi, nhìn đám nhân mã của Hắc Long trại đang lao tới, có thể nhận ra chúng mang theo không ít người, với lực lượng của Thiết Mộc Trang có thể thủ được không?
"Lúc nãy ta đã thông báo cho Cuồng Đao Võ Quán, chỉ cần kiên trì một lát, nhân mã của bọn họ chắc chắn sẽ tới."
Lâm Khẳng nói.
Nghe thấy Lâm Khẳng nói vậy, Lâm Động lúc này mới thở dài một hơi, xem ra Lâm gia không phải là không dự phòng trước tình huống này.
"Ha ha, Lâm Khẳng, chúng ta rất lâu rồi mới gặp nhau, tại sao vừa gặp mặt đã đóng chặt cửa vậy?"
Trong khi Lâm Động đang nghĩ ngợi, thì tiếng vó ngựa ì ùng cũng đã hết, bên ngoài Thiết Mộc Trang có một tiếng cười to truyền tới, sau đó nhân mã hai bên chậm rãi tản ra, phía trước có hai người đang ngồi trên hai con ngựa.
Người bên trái có thân hình khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu, trên gương mặt to lớn luôn có một nụ cười phúc hậu, nhưng chỉ người nào quen hắn mới biết, người này có thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, cái danh Tê Phong Thủ Ô Sát không phải là thứ để không.
Người còn lại tương đối có chút gầy gò, gương mặt bình thường nhưng lại chi chít vết đao, hắn chính là đại đương gia của Hắc Long trại, Nghiêm Khoát.
Hai người cưỡi ngựa đứng trước, phía sau còn có mấy trăm nhân mã của Hắc Long trại, đao kiếm sáng loáng, phát ra hàn quang lạnh lẽo, bầu không khí chuẩn bị đại chiến đã bao phủ toàn bộ Thiết Mộc Trang.
"Nghiêm Khoát, Ô Sát, hai đại đương gia của Hắc Long trại quả nhiên là tới đông đủ."
Nhìn đám nhân mã phía trước, trong lòng Lâm Khẳng trầm xuống, hai người này đều là cao thủ Thiên Nguyên cảnh hàng thật giá thật, trong đó Nghiêm Khoát còn đạt tới Thiên Nguyên cảnh trung kỳ.
"Nghiêm Khoát, Ô Sát, Hắc Long trại các ngươi với Lâm gia chúng ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay các ngươi làm thế này có phần hơi quá đáng rồi đó?"
Lâm Khẳng phất phất tay, đám hộ vệ của Lâm gia kéo căng dây cung, lúc nào cũng có thể bắn ra.
"Hắc hắc, hai người chúng ta nghe nói Thiết Mộc Trang có giấu bảo vật, cho nên mới tới xem một cái mà thôi, Lâm Khẳng huynh sao lại khẩn trương như vậy?"
Nghiêm Khoát cười nhạt nói.
"Ra tay với Lâm gia chúng ta, Hắc Long trại các ngươi chắc chắn cũng không có kết quả tốt gì."
Sắc mặt Lâm Khẳng hiện giờ đã trở nên âm trầm, Lâm gia có bốn cao thủ Thiên Nguyên cảnh, nếu như muốn diệt trừ Hắc Long trại chắc chắn có thể làm được.
"Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, chúng ta làm chuyện này thì đã tính kỹ cả rồi, ta biết thực lực của Lâm gia các ngươi không kém, hắc hắc, nhưng mà đến lúc đó tự nhiên có người đối phó các ngươi, nhưng mà hôm nay chúng ta phải cướp sạch Thiết Mộc Trang!"
Nghiêm Khoát cười một tiếng quái dị, đột nhiên trở tay rút một thanh đại đao trên lưng ngựa, bàn chân điểm một cái, bay vút ra ngoài, Nguyên Lực hùng hậu ngưng tụ trên đại đao, đao mang trực tiếp bổ về đại môn của Thiết Mộc Trang.
Nhìn thấy Nghiêm Khoát nói động thủ là động thủ, Lâm Khẳng giận tím mặt, mang theo thanh trường thương bay vút ra ngoài, ở giữa không trung đỡ một đao của Nghiêm Khoát.
"Keng, Keng, Keng!"
Ở giữa không trung, tia lửa bắn ra tứ phía, kình phong sắc bén lan tỏa, làm cho hai người đều bị chấn bay ngược về phía sau.
"Ha ha, thống khoái, Lâm Khẳng, hiện giờ Thiết Mộc Trang chỉ có một vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh là ngươi, ngươi có thể ngăn được ta, nhưng không ngăn được người khác, Ô Sát, dẫn người vào đi!"
Thân hình Nghiêm Khoát đứng thẳng trên lưng ngựa, quái dị cười một tiếng, chân hắn dẫm một
cái làm gãy bốn chân của con ngựa, khiến cho nó hí lên đau đớn, ngã xuống đất.
"Ha ha, được, các huynh đệ, theo ta vào trong!"
Ô Sát nghe vậy thì mở miệng cười to, vung tay lên, đầu tàu gương mẫu mang theo nhân mã Hắc Long trại đằng đằng sát khí lao vào Thiết Mộc Trang.
"Tất cả Lâm gia hộ vệ, giết!"
Thấy thế, trong mắt Lâm Khẳng cũng tuôn ra sát khí, quát lên một tiếng chói tai.
"Vù, vù, vù!"
Trên tường viện, rất nhiều Lâm gia hộ vệ vốn đang giương cung, lúc này lập tức bắn ra, tiếng xé gió vang khắp bầu trời, lập tức có một số nhân mã của Hắc Long trại kêu lên thảm thiết.
Mùi máu tanh lao xộc vào trong Thiết Mộc Trang, đối diện với đám nhân mã Hắc Long trại đằng đằng sát khí, đám người Lâm Hà sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này.
Đối với tình hình hiện giờ, Lâm Động tương đối bình tĩnh, việc hắn ma luyện trong rừng không phải là không có hiệu quả, việc đổ máu với hắn đã là chuyện bình thường.
Nhìn thấy đám nhân mã Hắc Long trại càng lúc càng tới gần, Lâm Hà không khỏi tóm lấy cánh tay Lâm Động, dường như Lâm Động đã biến thành người tâm phúc của Lâm Hà mất rồi.
"Lát nữa người của Hắc Long trại xông tới, mọi người phải cẩn thận một chút, Thanh Đàn, muội cùng với Tiểu Viêm bảo vệ mọi người."
Lâm Động trầm giọng nói.
Nghe Lâm Động nói vậy, Thanh Đàn cắn môi gật đầu, hiện giờ nàng là người thứ 2 trong đám tiểu bối sau Lâm Động tiến vào Địa Nguyên cảnh, hơn nữa được Lâm Động dạy cho nhiều loại võ học hoàn mỹ, bàn về thực lực, trừ Lâm Động ra thì nàng là người đứng đầu.
Trong khi Lâm Động đang phân phó, thì người của Hắc Long trại đã như thủy triều vọt tới bên ngoài đại môn của Thiết Mộc Trang, thấy thế, sắc mặt Lâm Khẳng trở nên lạnh lùng, đang định xuất thủ thì một đạo kình phong đã phá không lao tới, làm cho hắn vội vàng thối lui hai bước.
"Hắc, Lâm Khẳng, ta với ngươi đánh với nhau một trận!"
Nghiêm Khoát đã lao lên tường viện, cười độc ác, thanh đại đao trong tay bắt đầu được dồn Nguyên Lực, hóa thành những đao mang, chém về phía Lâm Khẳng.
"Ầm!"
Tại đại môn của thôn trang, hai bàn tay to bè của Ô Sát mang Nguyên Lực hùng hậu, giống như cự thạch ngàn cân đập thẳng vào đại môn.
"Răng rắc!"
Đại môn của Thiết Mộc Trang bị một chưởng của Ô Sát đập tan tành, nhân mã của Hắc Long trại như thủy triều tràn vào thôn trang.
"Giết!"
Nhìn thấy người của Hắc Long trại xông vào thôn trang, đầu lĩnh đám Lâm gia hộ vệ hét lớn.
"Phốc xuy!"
Nhưng mà khi tên đầu lĩnh này vừa mới quát được một tiếng, thân hình cường tráng của Ô Sát đã lao tới, nhe răng cười tung chưởng, thân hình của tên đầu lĩnh bị đánh bay đi, máu tươi phun ra cuồn cuộn.
Lấy thực lực Thiên Nguyên cảnh của Ô Sát, ở nơi này hắn giống như sói nhập bầy dê, sĩ khí của đám nhân mã Hắc Long trại tăng mạnh, hai mắt đỏ ngầu xông vào đám hộ vệ của Lâm gia.
"Ha ha, một đám phế vật mà cũng muốn cản ta sao? Lâm gia cũng chỉ vậy mà thôi!"
Lấy thủ đoạn như chớp đánh bị thương mấy hộ vệ, Ô Sát ngửa mặt lên trời cười to, khuôn mặt khinh thường, coi việc này như chẳng đáng.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cái tên kia quá mạnh mẽ, phụ thân lại bị quấn lấy, nếu như không có ai ngăn cản tên Ô Sát này, thì chúng ta làm sao chống nổi!"
Nhìn Ô Sát một đường lao tới, không ai có thể ngăn cản được hắn, đám người Lâm Hà sắc mặt trắng bệch, mà nàng vừa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy có một người bên cạnh mình lao ra, mục tiêu chính là Ô Sát!
"Lâm Động!"
Nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên kia, đám người Lâm Hà nhất thời kinh hãi, Lâm Khẳng đang bị Nghiêm Khoát cuốn lấy cũng biến sắc!