Vũ Động Càn Khôn

Phường Hội Ngầm


trước sau



Trên một tảng đá, Lâm Động yên lặng ngồi xếp bằng, những tia Nguyên Lực bập bềnh trong thiên địa không ngừng được hấp thu vào trong thân thể hắn.

Lúc này ở trước mặt Lâm Động có mười viên Dương Nguyên Đan màu đỏ thẫm, cứ cách khoảng nửa giờ, Lâm Động lại há miệng, nuốt một viên vào trong bụng.

Mỗi một lần đan dược tiến vào trong cơ thể, trên đỉnh đầu Lâm Động lại bốc lên một luồng hơi trắng mờ ảo, một mùi hương thơm lạ lùng cũng theo đó mà tán phát ra xung quanh.

Cứ im lặng tu luyện như vậy chừng mấy canh giờ, hai mắt Lâm Động vốn nhắm chặt vào lúc này mới chậm rãi mở ra, hắn mở miệng phun ra một luồng hơi trắng, mà cùng lúc đó, trong cơ thể hắn lại phát ra những tiếng sấm ì ùng, nghe kỹ lại mới biết, đây chính là tiếng kêu của xương cốt tạng phủ.

(Tạng phủ: Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là Tạng, dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là Phủ).

"Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ."

Khi thanh âm kia vang lên, Nguyên Lực trong cơ thể Lâm Động cũng tán phát ra ngoài một ba động, ba động này mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Hắn nở một nụ cười tươi, sau khi trải qua hai tháng tu luyện, cuối cùng hắn cũng thành công bước vào cảnh giới Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ.

Đối với cái loại tấn cấp thuận buồm xuôi gió này, Lâm Động cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, không nói tới sự nỗ lực của bản thân, chỉ tính riêng trong vòng 2 tháng này, mỗi ngày hắn đều sử dụng 10 viên Dương Nguyên Đan để tu luyện, đương nhiên toàn bộ số Dương Nguyên Đan này đều do hắn sử dụng Thạch Phù tinh luyện thành.

Một ngày tiêu hao mười viên Dương Nguyên Đan, nếu như tính ra Dương Nguyên Thạch thì mỗi ngày cũng mất chừng 100 viên, sử dụng kiểu này có thể nói là quá xa xỉ. Không nói đến Thanh Dương Trấn, cho dù là ở Viêm Thành chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có tài lực hùng hậu thế này.

Với cách sử dụng xa xỉ như thế này, nếu như trong vòng hai tháng mà không tấn nhập vào Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ … thì Lâm Động cũng tự cho mình là ngu ngốc.

“Hưu!”

Sau khi tu luyện hoàn tất, Lâm Động đứng dậy, hướng vào trong rừng huýt lên một tiếng, lập tức một đạo thân ảnh đỏ rực như lửa lao ra, trong khoảng thời gian 2 tháng này, mặc dù thể hình Tiểu Viêm mặc dù không có biến hóa gì nhiều, nhưng trên thân thể của nó phát ra một loại… khí tức nhàn nhạt, mà ngay cả cao thủ Thiên Nguyên Cảnh như Lâm Khiếu cũng cảm thấy nguy hiểm, theo như lời của Lâm Chấn Thiên thì hiện giờ Tiểu Viêm đã là yêu thú chân chính rồi.

Lâm Động biết Tiểu Viêm có biến hóa như vậy là có liên quan tới hạt châu màu đỏ, nhưng khi thấy ngoài chuyện Tiểu Viêm lớn nhanh, thì không có chỗ nào không tốt, cho nên hắn cũng dần yên lòng.

Lâm Động vuốt vuốt bộ lông của Tiểu Viêm, sau đó mũi chân điểm lên tảng đá một cái, thân hình bắn lên phía trước lao xuống dưới chân núi với một tốc độ kinh người.

Lúc này, nếu như có người quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện, chân của Lâm Động luôn cách mặt đất khoảng nửa tấc!

Đây không phải là chạy, mà là đang bay!

Cái bộ dáng này phảng phất như có thứ gì đó nâng hắn lên vậy.

Cái thứ trợ giúp vô hình kia chính là tinh thần lực của Lâm Động. Hai tháng trước, khi hắn hấp thu năng lượng của đóa hoa yêu dị, Tinh thần lực của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, theo đó hắn cũng phát hiện ra không ít diệu dụng của Tinh thần lực, việc khống khế Tinh thần lực cũng trở nên thuần thục hơn rất nhiều.

Nhưng mà do không có người chỉ dạy, cho nên Lâm Động khống chế Tinh thần lực vẫn tương đối thô thiển, mặc dù hắn biết nếu như thi triển toàn bộ Tinh thần lực, uy lực sẽ cực lớn, nhưng chỉ tìm tòi mà không có thầy giỏi dạy dỗ, làm cho hắn cảm thấy mất rất nhiều thời gian và đau đầu.

Một người một thú lướt nhanh xuống núi, sau đó lao vào bên trong mỏ khoáng thạch, đi qua mấy con đường khúc khuỷu, hắn đã tới được vùng đất kỳ lạ lúc trước.

Kể từ khi Lâm Động cho mọi người biết hắn có khả năng tinh luyện loại Dương Cương Khí cuồng bạo này, thì cứ cách ba ngày, Lâm Động lại tinh luyện Dương Cương Khí truyền vào bên trong cơ thể Lâm Chấn Thiên.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, Lâm Chấn Thiên luôn ở trong tình trạng bế quan, mỗi khi tiếp thu Dương Cương Khí tinh khiết do Lâm Động truyền vào, hắn lập tức bế quan tu luyện, đợi cho đến khi hấp thu hoàn toàn Dương Cương Khí mới xuất quan, rồi lại hấp thu – rồi lại bế quan, cứ tuần hoàn như thế …

Sau khi Lâm Động đi vào sơn động, quả nhiên nhìn thấy Lâm Chấn Thiên đã ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hắn cười cười không nói gì mà nhảy tới phía sau lưng Lâm Chấn Thiên ngồi xuống, hữu chưởng xoay tròn một vòng, một cỗ hấp lực theo đó mà tuôn ra hấp thu Dương Cương Khí cuồng bạo ở xung quanh, còn bàn tay trái đặt ở trên một huyệt đạo sau lưng Lâm Chấn Thiên, đem Dương Cương Khí đã được tinh luyện cuồn cuộn không ngừng trút sang cơ thể lão.

Mỗi một lần truyền như thế này là mất 1 canh giờ.

“Phù…”

Cảm nhận được hấp lực truyền ra từ trong cơ thể Lâm Chấn Thiên từ từ yếu bớt, Lâm Động mới khẽ thở ra một hơi dài, có chút mệt mỏi, phương thức này khiến cho hắn cảm thấy
không nhẹ nhàng chút nào, nếu như không phải hiện giờ Tinh thần lực của hắn đã tăng mạnh, thì sợ rằng… hắn không cách nào kiên trì được cho tới bây giờ.

“Động nhi, cực khổ cho cháu rồi”

Lâm Chấn Thiên mở hai mắt, trong đôi mắt có hai quầng sáng khác nhau, nó giống như Âm Dương nhị khí, có vẻ vô cùng kỳ dị, hắn quay đầu nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Động, không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nói.

Lâm Động khẽ mỉm cười, nói nhỏ:

“Gia gia, còn bao lâu nữa người mới có thể đột phá?”

“Khoảng 2 tháng nữa ta sẽ thử một lần”

Ánh sáng trong hai mắt Lâm Chấn Thiên lóe lên, trầm giọng nói.

Lâm Động gật gật đầu. Lâm Chấn Thiên dừng bước ở cảnh giới Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ đã 10 năm rồi, hiện giờ lão đã hấp thu rất nhiều Dương Cương Khí tinh thuần, chỉ còn chờ cơ hội đột phá nữa mà thôi.

***

Thanh Dương Trấn – giao dịch phường hội.

(Phường hội: Khu tập trung buôn bán)

Lâm Động chậm rãi đi trên đường phố nhộn nhịp, thờ ơ nhìn những hàng quán ven đường. Chuyện Lâm Chấn Thiên bế quan sẽ phải mất một thời gian dài, cho nên chuyện của Thiết Mộc Trang được giao cho Lâm Khẳng, Lâm Mãng quản lý, về phần Lâm Khiếu thì quản lý sản nghiệp của Lâm gia ở Thanh Dương Trấn. Còn Lâm Động bởi vì do vừa mới đột phá đến Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, tốc độ tu luyện có chậm lại một chút, cho nên hắn tới đây phụ giúp một số việc

Đương nhiên, nói là hỗ trợ chứ thực ra hắn chẳng phải làm cái gì, bởi vậy mà thời gian nhàn rỗi của hắn nhiều, mà bây giờ hắn đang tận dụng khoảng thời gian này tới phường hội ngầm một lần nữa.

Chuyển qua mấy con phố quen thuộc, Lâm Động lấy một cái nón tre ở trong Càn Khôn Đại ra đội lên đầu, sau đó mới đi vào giao dịch phường hội, bên trong nó có một cái phường hội ngầm tương đối lớn.

Bởi vì mấy lần trước đã tới nơi này trao đổi linh dược, cho nên Lâm Động cũng tương đối quen thuộc nơi này, hắn đi vào một hành lang có vẻ âm u, hắn thế nhưng không dừng lại trước một số phòng giao dịch ở hai bên, mà đi thẳng một mạch vào sâu bên trong, rẽ một cái, thấy một không gian tương đối rộng lớn, trong đó có một cái phường hội ngầm có diện tích không nhỏ xuất hiện trước mắt hắn.

Bên trong phường hội lúc này có không ít người, nhưng mà tất cả mọi người đều mang nón tre, làm cho người khác không thể nhìn rõ diện mạo của mình được.

Phường hội ngầm này bí mật hơn những phường hội phía trên, mà những vật phẩm bày bán nơi đây đều có xuất xứ không quang minh chính đại gì, nhưng mà cũng vì như vậy mà phẩm chất của chúng còn tốt hơn phía trên một chút.

Lâm Động di chuyển ở trong phường hội, ánh mắt không ngừng đảo qua những vật phẩm được bày bán trên những quầy hàng xung quanh, tuy nói nơi này có không ít linh dược, nhưng mà đại đa số đều là tam phẩm linh dược.

Trong khi đó tam phẩm linh dược đã không còn tác dụng gì lớn với Lâm Động, từ tam phẩm linh dược trở lên, dù rằng hiệu quả của nó cao hơn Dương Nguyên Đan, nhưng lại rất hiếm, mục đích chuyến đi này của Lâm Động, là hy vọng có thể kiếm được vài gốc tứ phẩm linh dược.

Đi đã lâu, nhìn thấy không ít tam phẩm linh dược, nhưng mà chẳng thấy gốc tứ phẩm linh dược nào cả, nhưng mà Lâm Động cũng không nóng nảy, phường hội ngầm này tương đối lớn, tư phẩm linh dược tuy hiếm, nhưng không phải hiếm tới mức không có.

Mang cách nghĩ như vậy, Lâm Động tiến vào sâu trong phường hội, sau đó hắn đột nhiên dừng chân, đưa mắt nhìn vào một quầy hàng bên cạnh, ở trên cái bàn đá kia có bày bán không ít vật phẩm, nhưng mà ánh mắt Lâm Động lại chỉ nhìn vào một gốc cây khô màu xanh biếc.

Thanh Mộc Linh Hành, tứ phẩm linh dược.

Cuối cùng cũng tìm thấy một gốc tứ phẩm linh dược, trong lòng Lâm Động thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó tiến về phía trước, khi bàn tay của hắn định chạm vào gốc tứ phẩm linh dược kia, thì Tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung của hắn đột nhiên chấn động.

Cái loại chấn động này mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lâm Động phát hiện, hắn nhướng mày, kín đáo liếc mắt nhìn lại một vòng những vật phẩm trên bàn, sau đó tập trung vào một gốc cổ mộc phủ đầy rêu xanh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện