Vũ Động Càn Khôn

Bị Tập Kích


trước sau



Nhìn thoáng qua một cái, Lâm Động nhận ra trên cổ mộc phủ đầy rêu xanh này có một số phù văn không rõ, lúc này hắn mới hiểu, hóa ra những phù văn này chính là nguyên nhân khiến cho tinh thần lực chấn động.

Ánh mắt Lâm Động chỉ nhìn lướt qua cổ mộc kia rồi thôi, hắn đưa tay chỉ vào tứ phẩm linh dược Thanh Mộc Linh Hành, rồi nhìn về phía một người áo đen đứng sau quầy hàng, hỏi:

“Giá bao nhiêu?”

Nghe vậy, người áo đen khẽ đẩy cái nón tre lên một chút, dùng thanh âm đều đều trả lời:

“Một trăm viên Dương Nguyên Thạch.”

“Quá đắt?”

Lâm Động nhíu mày, nói.

Người áo đen buông tay xuống, không nói thêm lời nào, thấy hắn dứt khoát như vậy, Lâm Động im lặng, ở nơi này hình như có một tập quán là bán một giá thì phải?

“Vật này là cái gì thế?”

Lâm Động chỉ vào cổ mộc phủ đầy rêu xanh, làm như thuận miệng hỏi.

“Không rõ cho lắm.”

Người áo đen thản nhiên trả lời.

Thấy người này thẳng thắng như vậy, Lâm Động cười một tiếng, rồi nói:

“Thứ này cộng thêm Thanh Mộc Linh Hành, 100 viên Dương Nguyên Thạch, thế nào?”

“150 viên.”

“Thứ này là cái gì ngay cả ngươi cũng không biết, vậy mà muốn bán với giá 50 viên Dương Nguyên Thạch?”

Lâm Động nhướng mày, hỏi.

“Nếu ta biết nó là cái gì, thì 50 viên Dương Nguyên Thạch mua được hay sao, từ những phù văn mờ nhạt kia có thể phán đoán nhất định nó có liên quan đến Phù Sư, nếu như không phải Thanh Dương Trấn này không có Phù Sư thì ta sẽ không mang nó ra chợ bán đâu.”

Người áo đen lười biếng nói:

“Muốn mua thì mua, không mua ta cũng không ép, …”

Lâm Động lại một lần nữa không nói gì, vốn hắn còn mang tâm lý vớ bở, nhưng không ngờ người này tinh ranh như chuột.

Đứng trước quầy hàng một hồi lâu, Lâm Động không biết làm gì hơn là đành thở dài một hơi, lấy ra 15 viên Dương Nguyên Đan ở trong Càn Khôn Đại đưa cho người áo đen.

“Ha hả, rất hào phóng.”

Nhận lấy 15 Dương Nguyên Đan, người áo bào đen kia mới vui mừng, cười híp mắt nói.

Lâm Động trợn mắt nhìn hắn, chẳng thèm khách sáo với hắn làm gì, tóm lấy Thanh Mộc Linh Hành và cổ mộc kia, sau đó nhét vào trong Càn Khôn Đại, quay người bỏ đi.

Thời gian tiếp theo, Lâm Động đi dạo một vòng trong phường hội ngầm, nhưng hắn chẳng kiếm được thêm gì ngoài gốc tứ phẩm linh dược vừa nãy, tuyệt vọng, hắn chán nản xoay người rời khỏi phường hội ngầm này.

Ra khỏi trụ sở giao dịch, Lâm Động vẫn cẩn thận, đi dạo lung tung một hồi, khi đến một góc không có ai mới đem nón tre gỡ xuống, hắn vỗ vỗ vào Càn Khôn Đại, sau đó thản nhiên đi về hướng của giao dịch phường hội.

Với những bước chân chậm chạp, Lâm Động ung dung đi qua mấy con phố, không biết từ lúc nào, những thanh âm ồn ào ở xung quanh đã dần biến mất.

Lâm Động lại bước vào một con đường khác, đột nhiên hắn dừng chân, cái vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã biến mất.

Bởi vì hắn phát hiện con đường này không có một bóng người qua lại!

Giao dịch phường hội chính là nơi có đông người qua lại nhất ở trong Thanh Dương trấn, làm gì có con đường nào vắng tanh vắng ngắt như thế này? Hơn nữa hắn vẫn còn nhớ kỹ, con đường này bình thường có rất nhiều người qua lại…

“Vù!”

Trong lúc Lâm Động dừng chân, một tiếng xé gió chói tai đột nhiên vang lên, một mũi tên sắc bén tựa như tia chớp từ những ngôi nhà ven đường lao ra, bắn thẳng vào những điểm yếu hại ở trên lưng Lâm Động.

Đột ngột bị tập kích khiến cho Lâm Động biến sắc, hắn vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy mũi tên đã bay tới trước mặt, không thể né tránh.

Trong lúc nguy cấp, Lâm Động vẫn không mất bình tĩnh, một đạo tinh thần lực từ trong Nê Hoàn Cung tuôn ra.

“Bộp!”

Mũi tên quỷ dị chỉ còn cách Lâm Động chừng nửa tấc thì vỡ tan rơi xuống, đầu mũi sắc bén phát ra một mùi thơm lạ lùng, rõ ràng nó đã bị tẩm kịch độc, nếu mà bị bắn trúng, e rằng sẽ bị mất mạng tại chỗ.

“Có người muốn giết mình!”

Khi có ý nghĩ này, Lâm Động lập tức lùi ra phía sau, một loạt mũi tên lập tức cắm xuống vị
trí hắn vừa đứng, trong khi Lâm Động thối lui, những tiếng xé gió tiếp tục vang lên, những mũi tên như mưa rào lao tới, bắn thẳng vào người Lâm Động.

Lâm Động sắc mặt nghiêm túc, bắt đầu khởi động Nguyên Lực bao quanh thân mình, tinh thần lực cũng tỏa ra, đánh lệch quỹ đạo của những mũi tên kia, sau đó tung mình tránh né.

"Ong, ong”

Những mũi tên kia cắm xuống đất chừng nửa ngón tay, đuôi mũi tên không ngừng rung động, phát ra những tiếng ong ong.

“Veo veo veo!

Lâm Động chợt di chuyển ra phía sau, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, chợt vung cánh tay lên, mười đạo hắc mang từ trong tay áo lao ra, nhanh như tia chớp bắn về hướng những ngôi nhà ở hai bên đường, những tiếng kêu thảm vang lên, 10 tên cầm trường cung rơi xuống đất.

“Người của Lôi gia!”

Nhìn thấy trang phục của những người này, sắc mặt Lâm Động khẽ biến, hắn không ngờ tới Lôi gia lại kiêng kỵ hận thù hắn đến mức này.

“Ba ba!”

Khi sắc mặt Lâm Động trở nên lạnh như băng, đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, Lâm Động xoay đầu lại, nhìn thấy hai vị nam tử đang cười tủm tỉm đứng ở cách đó không xa.

“Lôi Phích!”

Khi Lâm Động nhìn thấy người trung niên đứng bên trái, chân mày hắn nhíu lại. Hắn đương nhiên biết được địa vị của người này ở Lôi gia tương đối không thấp, nhưng không ngờ hắn lại đích thân xuất thủ, hơn nữa người bên cạnh hắn cũng là một cao thủ của Lôi gia, theo như Lâm Động phán đoán, người này cũng có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ…

“Ha hả, thật không hổ danh là thiên tài Lâm gia, chỉ trong một thời gian ngắn đã giết chết mười tên hảo thủ của Lôi gia ta, khó trách phụ thân ta lại muốn giết ngươi…”

Trong lúc Lâm Động cau mày suy nghĩ, Lôi Phích kia cười cười, có điều nụ cười kia cực kỳ âm trầm, phản kích nhanh như chớp vừa nãy của Lâm Động đúng là ngoài dự liệu của hắn.

“Hắc hắc, Lôi gia thật không biết xấu hổ, đối phó một tiểu bối như ta mà lại phải dùng thế trận lớn tới mức này, nếu việc này truyền ra ngoài, e rằng thể diện của Lôi gia sẽ bị mất sạch”

Lâm Động cười lạnh nói.

“A, việc này thì ngươi yên tâm, tin tức này sẽ không bị truyền ra ngoài đâu.”

Lôi Phích vuốt tay, ánh mắt tương đối hờ hững.

“Lôi gia thật sự định trở mặt với Lâm gia ta sao?”

Ánh mắt của Lâm Động vẫn giống như trước, có chút âm trầm. hành động này của Lôi gia đã chứng tỏ họ muốn động thủ với Lâm gia rồi.

“Trong vòng hai tháng nữa, Lâm gia sẽ chật vật như chó nhà có tang, đến lúc đó, đám người Lâm Chấn Thiên cũng sẽ theo ngươi mà thôi.”

Lôi Phích há miệng, để lộ hàm răng trắng nhởn, âm trầm cười nói.

“Chẳng qua, bây giờ chúng ta phải thu thập tên tiểu súc sinh ngươi cái đã!”

“Vù…”

Lâm Động hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, hắn ngẩng đầu lên cười một cái, trên khuôn mặt non nớt kia hiện lên sự lạnh lùng. Đột nhiên bàn chân hắn đạp nhẹ lên mặt đất, chủ động lao tới chỗ hai người Lôi Phích!

“Muốn giết ta? Chỉ dựa vào hai người các ngươi thì vẫn chưa đủ tư cách!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện