Ba người đang đứng ở hành lang tầng hai, bên cạnh là lớp học, học sinh lớp 12 đang chăm chú viết bài.
Tống Khinh Trầm không biết làm thế nào để náo loạn đến mức này.
Cô lén lút kéo ống tay áo của Chu Trì Vọng, lại nói với Khương Triệt: "Cậu có thể trở về lớp học không?”Khương Triệt không nghe lời cô, chỉ nhìn chằm chằm một mình cô: "Cậu và cậu ta đã đến đâu rồi? Nắm tay, ôm hay hôn nhau.
”Mỗi một chữ nói ra, hô hấp của Khương Triệt lại nặng nề vài phần, ánh mắt nóng bỏng, đưa tay muốn kéo Tống Khinh Trầm, ở trên không trung bị Chu Trì Vọng cản trở.
Mấy chữ cuối cùng, càng gian nan từ kẽ răng chen ra: "Vẫn còn! ”“Khương Triệt! Tống Khinh Trầm nghe ra ý tứ trong lời nói, bỗng nhiên cắt ngang anh ấy: "Cậu nói xong chưa?”Khương Triệt ánh mắt nặng nề, âm trầm nhìn chằm chằm cô và Chu Trì Vọng đứng bên cạnh cô, nhấn mạnh từng chữ: "Tống Khinh Trầm, tôi chưa nói xong.
”"Cậu nói đến là đến, nói đi là đi, nói không thích là không thích.
”"Cậu như vậy thấy rất thoải mái sao?”Anh ấy gần như phát điên, nhưng vẫn lưu lại một tia lý trí áp chế giọng nói của mình, trong tay cầm một cái bật lửa màu bạc, xương ngón tay bóp trắng bệch, ánh mắt bốc lửa, nói năng lộn xộn.
“Cậu có thể tự nhiện buông tay, tôi không thể!"Tôi đây chính là thích cậu, thích cậu một ngày, chuyện nãy vĩnh viễn không kết thúc.
”"Tốt nhất cậu phải luôn ở bên cạnh hắn ta, không nên chần chờ một chút nào, không nên bị bên ngoài quấy nhiễu, tôi sẽ theo dõi hai người, cho đến khi hai người chia tay mới thôi.
”Anh ấy nói lời ác độc, vung đồng phục học sinh, xoay người rời đi.
Đồng phục học sinh màu lam trắng bị cuộn thành bộ dáng lộn xộn, vạt áo lay động trên không trung, Tống Khinh Trầm lui về phía sau một bước, nhìn Khương Triệt sải bước lên lầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, hàng mi rung rung.
Thời gian một tiết học, phải ứng phó quá nhiều chuyện, cô bị đau đầu, đập vào cổ tay hai cái.
Thuận tiện đẩy Chu Trì Vọng ra.
Chỉ trong nháy mắt, cô suy nghĩ một ít chuyện.
Chu Trì Vọng thần sắc lạnh nhạt, không ôm lấy bả vai cô nữa, nhìn cô thật sâu, từng bước đi về phía cửa sau lớp 6.
Tống Khinh Trầm nhìn thoáng qua thời gian, chưa đầy 10 phút nữa là tiết học cuối cùng kết thúc.
Cô hít sâu và gọi anh lại.
"Chu Trì Vọng”Chu Trì Vọng chậm rãi di chuyển, mới bước được hai bước liền dừng lại, xoay người nhìn cô.
Nhìn chăm chú thấy sự tương phản rõ ràng.
Cô đứng ở cuối hành lang, nơi ánh mặt trời chói chang, ánh sáng mỏng manh che phủ nửa bên mặt cô, mái tóc đen cũng nhuộm một tầng vàng ửng.
Tiếng nói của các lớp học lờ mờ hội tụ trong bóng tối ở hành lang, giọng nói của cô lại đặc biệt rõ ràng, từng tầng từng lớp xuyên qua.
Cô hỏi.
Lúc anh lấy đồng phục học sinh đi, có phải biết Khương Triệt sẽ tìm tới hay không.
Cho nên một người luôn khiêm tốn như anh, lại có thể mang đồng phục nữ sinh vào ký túc xá nam.
Chu Trì Vọng không phủ nhận, đôi môi mỏng mấp máy lên xuống, lười biếng liếc cô: "Ùm.
”Tống Khinh Trầm như trút được gánh nặng, sau đó lại xuất hiện cảm giác trống trải vi diệu, thì thầm: "Không có gì lạ”Cho dù là đổi bút viết hay đồng phục học sinh, hay tin vào những truyền thuyết trong trường học, thật sự không giống như chuyện Chu Trì Vọng có thể làm ra.
Giống như là nảy sinh tình cảm lộn xộn với cô, còn âm thầm thổ lộ, cũng không giống như chuyện Chu Trì Vọng luôn điềm tĩnh sẽ làm.
Tống Khinh Trầm hai tay đút túi, tóc mái lưa thưa trước trán theo động tác của cô đung đưa, cô theo đó bước vào hành lang tối tăm, khôi phục giọng điệu thường ngày, vỗ anh một cái, thuận tiện nói giỡn: "Muốn, muốn giúp tôi cự tuyệt người khác, cậu cũng khá, khá tốt.
”Chu Trì Vọng bình tĩnh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, cô không hề cảm thấy khẩn trương, lại lắp bắp nói ra mấy chữ: "Tóm lại, lần này còn phải cám ơn cậu.
”Cô đã từng cảm ơn Chu Trì Vọng nhiều lần, thỉnh thoảng bị chế giễu, hay thường xuyên trao đổi điều kiện, chỉ là lần này, anh chợt xoay mũi chân, chắn trên đường cô trở về lớp học.
"Cám ơn?”Thần sắc anh lạnh lẽo, cảm xúc trong mắt nhanh chóng dâng lên, đột nhiên một tay chống lên bức tường sứ trắng, vén sợi tóc bên tai cô, tay kia tiến về phía trước, giữ chặt eo cô.
Anh cúi đầu, cảm giác hô hấp ấm áp hóa thành ngàn vạn sợi, từng tầng từng tầng theo cánh mũi của cô thở ra, cánh tay anh dùng sức, kéo cô lại gần cô.
Khẽ mở môi mỏng, giọng nói thấp đến khàn khàn: "Nếu bây giờ tớ làm gì cậu, cậu cũng sẽ cảm ơn sao?”Tống Khinh Trầm ngẩng đầu nhìn anh.
Con ngươi trong suốt sáng ngời, giống như một dòng suối trong vắt, sắp chiếm trọn toàn bộ đồng tử, mí mắt sâu hình lưỡi liềm hướng lên trên, cứ như vậy nhìn, trong tầm mắt chỉ lưu lại toàn bộ khuôn mặt phóng đại của anh.
Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần, từ 10 cm đến không quá 5 cm, hơi thở của cô giao hòa với anh, cánh môi sắp chạm vào nhau.
Cô không trốn.
Người cuối cùng vạch ra đường chấm dứt là Chu Trì Vọng.
Anh đột nhiên đẩy cô ra, lồng ngực phập phồng, giữa cánh mũi thở hổn hển vài hơi.
"Cậu đã hiểu lầm rồi.
”Người luôn bình tĩnh và tự chủ cũng có hơi thở lộn xộn.
Anh điều chỉnh hô hấp, hai tay đút túi, cả người lười biếng lùi lại phía sau, lưng đặt lên bức tường đối diện Tống Khinh Trầm, rũ tầm mắt xuống, khó khăn tránh ánh mắt trong trẻo của cô, thanh âm không đều vang lên trong hành lang trống rỗng.
"Tớ không phải người tốt như tưởng tượng của cậu.
”Chỉ còn chưa đầy một phút nữa là kết thúc giờ học.
Chu Trì Vọng vội vàng rời đi, sống lưng dùng sức, thân thể dựa vào tường chống đỡ, không vào phòng học, mà nhnhàn rỗi đi về phía cầu thang ở đầu hành lang.
Tống Khinh Trầm xoa xoa tóc, lẩm bẩm với bóng lưng Chu Trì Vọng: "Nhưng mà, cậu cũng không phải là người xấu gì.
Cô trơ mắt nhìn Chu Trì Vọng đi qua góc đường, chuẩn bị xuống lầu, trong nháy mắt chuông tan học vang lên, cửa phòng học hai bên hành lang bị đẩy ra, đồng thời, điện thoại di động của cô rung lên trong túi.
Thanh âm không lớn, nhưng đủ để cho các bạn học lớp 6 từ cửa lớp đi ra cô nghe thấy.
"Hả? Tống Khinh Trầm, sao cậu lại đứng ở hành lang? Cậu không phải! ”"Xin chào, quấy rầy các cậu rồi.
”Nói xong, Tống Khinh Trầm cúi đầu, bước nhanh về phía cầu thang phía bên kia, tìm một góc xem điện thoại di động.
Trên giao diện là tin nhắn WeChat của Chu Trì Vọng.
[Về sớm nửa tiếng để học bù]Kèm theo một biểu tượng cảm xúc châm chọc [Bộ não chậm chạp của cậu không thể bỏ lỡ lớp học].
Vẻ mặt Tống Khinh Trầm vi diệu.
Một giây