Tống Khinh Trầm không lập tức đồng ý.
Cô ấy chạy rất giỏi, nhưng đã rất lâu không chạy 3000 mét, đại hội thể thao cuối cùng đã đăng ký nhảy xa, cũng là một trong những thành tích tốt nhất ở trường.
Thấy cô do dự, Trương Thắng Nghĩa ở bên cạnh đuổi theo cô, cô đi lấy nước cũng đi theo: "Tống Khinh Trầm, nữ chạy 3000 mét mỗi lớp ít nhất phải có một người, hiện tại lớp chúng ta không có người ở hạng mục này.
”Giống như keo con chó.
"Không phải vẫn có bạn chưa đăng ký nội dung nào sao, cậu, cậu đã hỏi qua các bạn đó chưa?”"Mấy cậu ấy cũng không đồng ý, chưa từng chạy bao giờ.
”Tống Khinh Trầm liếc anh ấy một cái: "Vậy tôi, tôi có thể?”"Năm lớp 10 tôi thấy cậu đã đăng ký chạy 1500 mét, hẳn là có kinh nghiệm chạy đường dài, nên mới thử đến tìm cậu.
”Anh ấy nói xong, hai tay chắp lại, liên tục cúi đầu trước Tống Khinh Trầm: "Làm ơn, đây là lần cuối cùng, về sau cũng sẽ không phải chạy đường dài.
”Chai nước của Tống Khinh Trầm đặt ở gần sân bóng rổ, cô đi một đường, Trương Thắng Nghĩa một đường đi theo, đi theo đến bên cạnh sân bóng rổ, mấy nam sinh tụ tập thành một nhóm đánh bóng, trong đó có Chu Trì Vọng.
Anh khi chơi bóng luôn nghiêm túc, chạy nhảy ném rất giỏi, cả trường cũng không có mấy người là đối thủ của anh, nam sinh lớp 6 còn bố trí ba người phòng thủ, chỉ để ngăn cản một mình anh, anh thì vẫn thường xuyên ghi bàn.
Nghỉ ngơi vài phút, có người chỉ vào Trương Thắng Nghĩa nói đùa: "Lão Nghĩa, sao cậu lại đi theo phía sau hoa khôi trường, giả vờ làm mèo thần tài gì đây?”Trương Thắng Nghĩa trợn trắng mắt: "Mèo thần tài cái ông nội nhà cậu, lão tử đang mời chào nhân tài cho đại hội thể thao lớp.
”"Này, tôi thấy cậu muốn mời chào lên giường nhà thì có.
”Nam sinh đùa giỡn, không ai canh cừa, lời này vừa mới thốt ra, chợt cảm giác được có một luồng gió thổi về phía mình, tốc độ nhanh, lực ném rất mạnh, cậu ta sợ tới mức lập tức né tránh.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng rổ đập vào bảng rổ bên cạnh cậu ta, lạch cạch một tiếng.
Cậu nhóc ngẩng đầu lên.
Chu Trì Vọng đứng dưới bảng rổ, mặt không chút thay đổi bắt quả bóng rổ bắn ngược trở về, cọ cọ vào lòng bàn tay xoay vài vòng, đập liên tục vài cái trên mặt đất, bắt đầu từ vạch ném phạt, ném vào lưới.
Anh nói: "Nói lại một lần nữa.
”Nam sinh lập tức làm ra biểu tình thông cảm, lập tức khoa tay múa chân tạo ra một cái khóa kéo trên miệng.
Trương Thắng Nghĩa đuổi theo Tống Khinh Trầm suốt nửa tiết giáo dục thể chất, vừa phục vụ nước vừa cúi đầu, làm một uỷe ban thể thao vừa có năng lực vừa hèn mọn, Tống Khinh Trầm lười phản ứng, liền đồng ý.
Cô nói: "Tôi, cuối cùng đã biết tại sao mỗi năm tại đại hội thể thao, là lớp sáu giành được giải thưởng cao nhất và nhiều nhất.
”Dừng một chút: "Lớp sáu có cậu.
”Trước khi lớp giáo dục thể chất kết thúc, Tống Khinh Trầm tìm được Trương Thắng Nghĩa, hỏi một câu: "Năm ngoái là ai chạy 3000 mét?”Trương Thắng Nghĩa sửng sốt, báo ra một cái tên, sau đó nói: "Có thể cậu không biết, nữ sinh đó trước kia ngồi bên cạnh Chu Trì Vọng, sau đó chuyển trường”Trường Trung học Số 7 tổ chức đại hội thể thao vào mùa thu hàng năm, thoe các học sinh trường Trung học Số 7, đây là “ngày hội vui chơi giải trí” quy mô lớn nhất trước ngày Quốc Khánh.
Nhà trường vì kì tuyển sinh, hàng năm trước khi khai mạc đại hội thể thao, đều chọn các chàng trai và cô gái xinh đẹp vào vị trí C, cuối cùng viết, đàn anh đàn chị gọi bạn cùng thi vào trường Trung học Số 7.
"Trông thật cặn bã.
" Ứng Minh Sầm nhìn thấy poster tuyên truyền năm nay, trợn trắng mắt: "May mắn năm nay không cần chúng ta xuất đầu lộ diện.
”Khinh Trầm vẫn phải đi.
Năm nay, người giữ bảng hiệu 12.
6 đã trở thành Tống Khinh Trầm.
Cô mặc bộ đồng phục học sinh mùa thu bình thường, tóc búi sang một bên, mang theo một chiếc mặt nạ vô hình, khi cô giơ bảng hiệu đi ngang qua trước sân khấu, đám đông bùng lên một tràng ồn ào náo nhiệt, bạn học lớp 5 đi trước lớp 6 liên tiếp quay đầu lại, ở góc sân thể dục xì xào bàn tán.
"Chậc chậc, Tống Khinh Trầm thật phô trương, quá nổi, thật sự quá nổi bật.
”"Ngoại hình xinh đẹp, thành tích lại tốt, không nổi mới lạ.
”"Nếu cậu ấy còn ở trong lớp chúng ta! " Vừa dứt lời, đã có người đè lại tiếng la ó, "Cậu im lặng đi, lớp chúng ta có người không thích nghe.
”Đại hội thể thao kéo dài tổng cộng hai ngày rưỡi, trong thời gian hai ngày rưỡi này, cũng là ngày hiếm hoi mở cửa trường, học sinh có thể dẫn theo một phụ huynh đến thăm trường, thuận tiện theo dõi toàn bộ quá trình diễn ra đại hội thể thao.
Hai ngày đầu tiên của đại hội thể thao, có thể nói là thời điểm nổi bật của hai người Chu Trì Vọng và Khương Triệt, hai người này giống như đã ước định trước, không hẹn mà cùng tách ra nội dung đăng ký, hơn phân nửa là nội dung thi điền kinh.
Trước khi lên sân khấu, Tống Khinh Trầm mới biết được, hạng mục này để Chu Trì Vọng tham gia, cũng là nhờ tài hùng biện của Trương Thắng Nghĩa.
"Tôi dễ dàng sao?" Trương Thắng Nghĩa đứng ở quầy lễ tân của khu vực khán đài lớp 6: "Để thuyết phục anh Chu đăng ký hoạt động, tôi đã nhường hết vị trí quan sát bên máy chấm công.
”"Sở dĩ cậu cố gắng như vậy, còn không phải vì để cho đám nhóc lớp 10, 11 nhìn xem ai mới là cha sao.
”Trong lúc nói chuyện, cả lớp cười ồ lên, Trương Thắng Nghĩa không nói lên lời "Cười cái rắm, vinh dự tập thể là vẻ vang nhất! Năm cuối rồi, không thể không để lại một cái gì đó.
”Anh ấy lải nhải nói, thật sự có người nghe không nổi, chuyển đề tài khác: “Cậu đem vị trí quan sát nhường cho ai?”Cái gọi là vị trí quan sát, chính là ghế trọng tài cao tầng trước đường đua, nơi có tầm nhìn tốt nhất để xem trận đấu, có rất nhiều trọng tài là học sinh ngồi ở phía trên bấm thời gian hoặc đếm vòng, đương nhiên, cũng có người không làm gì, chỉ ngồi ở phía trên để xem mọi người.
Có trận đấu chỉ có trọng tài, có một số trận đấu lại rất khó tìm được trọng tài.
Ví dụ như trận đấu có Chu Trì Vọng.
Năm ngoái, anh ấy tham gia chạy 5000 mét nam, năm nay là 1500 mét cho nam.
Trương Thắng Nghĩa đảo mắt nhanh: "Đương nhiên là vì! ”Trong lúc nói chuyện, có người chỉ vào sân thể dục kêu to: "Nhìn kìa, Tống Khinh Trầm đang đi tới.
”Đám quần chúng ăn dưa ở lớp 6 lập tức nhìn về phía vạch xuất phát, nữ sinh đang làm bài tập ở trên nghe vậy cũng chạy xuống: "Trận này là đấu gì vậy?”Ai đó vội vàng lật bảng quá trình.
"1500 mét nam.
”Rất nhiều ánh mắt giao nhau trên không trung, ngập ngừng, ngạc nhiên, còn có rất nhiều ánh mắt không rõ ràng, ái muội, quấn lấy nhau.
Trên cổ Tống Khinh Trầm treo một tấm thẻ đỏ nhỏ của tổ trọng tài, trong tay mang theo một chai nước, từng bước đi về phía ghế trọng tài, cô đi lên, người xung quanh lập tức thân thiện nhường chỗ cho cô, giáo viên thể dục đưa cho cô một đồng hồ bấm giờ, nói với cô: "Em hãy nhìn chằm chằm vào đường đua thứ ba, lần thứ ba các học sinh chạy qua vạch đích thì hô to Còn lại một vòng cuối cùng, không được đếm sai, là lần thứ ba!”Tống Khinh Trầm liên tục gật đầu.
Đứng thứ ba là học sinh thể thao lớp khác.
Người cao và to, đứng song song bên