Đêm đó trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, chú Ngụy lấy ra một cây bút, viết cho Tống Khinh Trầm một dãy số điện thoại di động.
Đồng thời dặn dò, khi gặp chuyện không nên tự mình gánh vác, phải gọi điện thoại cho ông ấy.
Tờ giấy đó Chu Trì Vọng nhìn thoáng qua, sau đó bị cô nhét vào túi mang về nhà.
Tới lúc cô giặt đồng phục học sinh mới lấy ra, lập tức nhập tên chú Ngụy vào danh bạ điện thoại di động.
Trong lịch sử trò chuyện của Tống Khinh Trầm và Ứng Minh Sầm, thiếu một điều quan trọng.
Tối hôm đó, sau khi Chu Trì Vọng về nhà, gửi cho cô một dãy số điện thoại di động, lặng lẽ nhắc nhở cô, nhớ báo cảnh sát.
Tống Khinh Trầm hai ngày nay suy nghĩ hỗn loạn, rất nhiều chuyện nghĩ không ra, gông xiềng vô hình đè ép cô, sắp không thở nổi.
Một ngày sau khi gọi cho chú Ngụy, ông ấy đã dành thời gian đến thăm.
Mặc thường phục, cố ý xin nghỉ nửa ngày, mang theo hoa quả, đến thăm cha Tổng thuận tiện hỏi rõ ràng những chi tiết của sự việc, cuối cùng vỗ vai Tống Khinh Trầm.
"Cháu yên tâm.
”Chú Ngụy thanh âm nặng nề: "Bắt giữ tội phạm là nhiệm vụ của chúng ta.
”"Chiếu cố bố con cho thật tốt.
”Tống Khinh Trầm gật đầu, ánh đèn trong bệnh viện chiếu lên nửa khuôn mặt cô, hiện ra nét lạnh lùng lại yếu ớt, hết lần này tới lần khác khóe môi mím thành một đường thẳng tinh tế.
Cô đáp lời: "Vâng, chú Ngụy, cháu sẽ chờ đợi tin của chú.
”m thanh cũng bình tĩnh.
Chú Ngụy cũng không để Tống Khinh Trầm lâu.
Vào ngày thứ năm của cô xin nghỉ phép, cô nhận được một cuộc gọi từ Ứng Minh Sầm.
"Tiểu Trầm, cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không nói với tớ?”"Lúc đầu cô Dương cũng chỉ nói một cách mơ hồ không rõ, chỉ nói là bố cậu sinh bệnh, cần cậu trở về chiếu cố vài ngày, nhưng không nói, chuyện này có quan hệ với Lý Xuân Vũ và Tưởng Kiều.
”Tống Khinh Trầm nghe được hai cái tên này, rũ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm ống truyền dịch của cha Tống, hỏi một câu: "Vậy cô Dương còn nói thêm gì nữa không?”"Cô Dương chẳng nói gì cả, hôm nay cả ngày cô Dương đều loạng choạng, hôm nay có hai chiếc xe cảnh sát tới trường, nói muốn gọi ba người bọn họ qua hỏi chuyện.
”"Việc này đều kinh động đến lãnh đạo nhà trường.
”Tống Khinh Trầm trầm mặc một thời gian ngắn, đối với kết quả này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bị Ứng Minh Sầm chất vấn, vì sao không nói cho cô ấy biết.
Tống Khinh Trầm nhỏ giọng trả lời: "Bởi vì, lúc ấy còn chưa tìm được chứng cớ.
”Khẽ mở miệng, lại nhắm mắt lại: "Cũng không thể, vô duyên vô cớ oan uổng người khác.
”Nếu như có thể, cô thà rằng là họ bị oan uổng.
Cũng không muốn suy tư ác ý sau lưng các cô ấy.
Thật không may, bằng chứng là vững chắc.
Tin nhắn thoại được gửi vẫn còn trong điện thoại di động của cô.
Giống như hài cốt của một con rắn độc lạnh như băng, hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô, lúc nó còn sống đã dùng hàm răng sắc nhọn đó mà cắn ai.
Điện thoại còn chưa cúp máy, hai cô gái có quan hệ tốt, giống như có đề tài nói mãi không hết, Ứng Minh Sầm đem những chuyện trong trường mấy ngày nay nói cho cô biết.
Tống Khinh Trầm trước sau như một ít nói, vĩnh viễn chăm chú lắng nghe, thẳng đến khi đề tài Ứng Minh Sầm dừng lại, mới hỏi lại.
"Khương Triệt, thế nào?”"Cậu ta à, đình chỉ học vài ngày, hiện tại đã trở lại.
”Tống Khinh Trầm mẫn cảm bắt được từng chữ: "Đình chỉ học?”Ứng Minh Sầm đột nhiên im lặng, một lát sau mới nói: "Nhìn cái miệng rách rát của tớ kìa, vốn không muốn nói cho cậu biết, cũng không tính là đình chỉ học, chính là bị mẹ cậu ta mang về nhà ngây người ba ngày.
”"Vậy bây giờ! ”"Đã trở lại rồi.
" Cô ấy biết Tống Khinh Trầm muốn biết cái gì: "Sau khi Tưởng Kiều bị mang đi, cậu ta còn đuổi theo đến văn phòng hiệu trưởng, bảo bọn họ đi thương lượng với cảnh sát, không thể tùy tiện mang người đi.
”"Nhưng cậu ta bị Chu Trì Vọng ngăn lại rồi.
”"Có người nói hai người họ đánh một trận, cũng có người chỉ ở văn phòng hiệu trưởng đối mặt một cái, tình huống cụ thể là gì, chỉ có bọn họ mới rõ ràng, tóm lại, cậu ta ngăn cản không thành.
”Tống Khinh Trầm nửa nửa nắm điện thoại di động của mình, nhìn không rõ biểu tình trên mặt.
Sau khi cúp máy, cô quay trở lại trang WeChat của mình.
Cuộc trò chuyện với Khương Triệt vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của hôm ấy, là tin nhắn cô gửi, hỏi Tưởng Kiều có phải là Xảo Xảo hay không.
Khương Triệt vẫn không trả lời lại.
Ngày hôm sau, chú Ngụy gọi điện thoại cho cô, bảo cô đến đồn cảnh sát.
Tống Khinh Trầm đặt bữa sáng cho cha Tống, nhìn chằm chằm ông ấy ăn, lại thu thập đồ đạc, xuất phát sớm.
Cửa đồn cảnh sát khu vực hôm nay rất náo nhiệt, có người lớn chờ ở cửa, thoạt nhìn đều là phụ huynh.
Hai người còn đang kéo hành lý, giống như là từ nơi khác đến, còn chưa tìm được chỗ ở.
Tống Khinh Trầm ở trong ánh mắt của mấy vị phụ huynh đi vào trong, mới đi hai bước, đột nhiên bị người bắt lấy cổ tay.
"Không phải cô chính là Tống Khinh Trầm trong lớp Xuân Vũ chứ?”Lúc này đồng tử Tống Khinh Trầm mới khẽ nhúc nhích, chăm chú nhìn người đó: "Đúng vậy.
”Bà ta là mẹ của Lý Xuân Vũ.
Rõ ràng là cảm xúc của cô là thú vị.
"Cô cái cô gái nhỏ này, còn nhỏ như thế tại sao miệng mồm đầy dối trá? Đúng, đúng là con gái tôi thích chơi khăm và ăn cắp tiền để vu khống anh, chúng tôi đã nhận tội rồi còn gì?”"Cha cô đêm hôm tự mình chạy đến nhà máy bỏ hoang rồi tự mình bị thương thì dựa vào đâu mà bắt con gái tôi?”"Nhà các người không phải là muốn nhân cơ hội này kiếm thêm tiền chứ?!”"Tôi nói cho cô biết, nhà chúng tôi không có tiền!”Mẹ của Lý Xuân Vũ càng nói càng kích động, nước miếng đầy miệng bay loạn, thiếu chút nữa chỉ vào chóp mũi Tống Khinh Trầm mà mắng.
Thanh âm thật lớn, người đi ngang qua không nhịn được quay đầu lại, không biết có nên quản hay không.
Tống Khinh Trầm biết, bọn họ có do dự cũng sẽ không quản.
Chuyện không liên quan đến mình thì sẽ không muốn nhúng tay, đây là phản ứng bình thường của con người.
Tống Khinh Trầm giãy dụa một chút, không nghĩ tới người phụ nữ tay rất mạnh, kéo cổ tay cô không buông, cô nhíu mày, rút tay mình về phía sau.
Dùng sức quá mạnh, kéo cả người mẹ của Lý Xuân Vũ lảo đảo về phía trước, lúc này bà ta mới buông cổ tay cô ra, cả người thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Rất nhanh, bà ta lại đứng dậy, tiến lên vung tay với Tống Khinh Trầm: "Con bé này, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy.
”Mắt thấy bàn tay sắp rơi xuống trên mặt Tống Khinh Trầm.
Cho đến khi một người đàn ông nắm lấy tay bà ta từ phía sau mới dừng lại.
Chàng trai cao lớn khoan thai đến chậm, ngón tay thon dài bóp thành một vòng tròn, nhìn như rất nhẹ nhàng lại khiến cho người phụ nữ đó không thể động đậy.
Đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
Anh nhấc đôi môi mỏng lên: "Con gái bà còn ở bên trong lại còn đánh người giữa phố xá sao?”Một câu nói, làm cho mẹ của Lý Xuân Vũ kiêng kỵ một chút, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chàng trai đẹp mắt trước mặt này, chỉ cảm thấy quen mắt, lại không nhớ tới là ai.
Bà ta hỏi: "Cậu là ai? Con bé này có liên quan gì đến cậu?”Tống Khinh Trầm cũng quay đầu lại.
Là Chu Trì Vọng.
Anh buông người phụ nữ ra, giọng