Trước pháp luật, ai cũng sẽ cảm thấy bản thân vô tội.Họ chỉ biết oán hận mình xui xẻo, lúc thực hiện hành vi phạm tội lại bất cẩn, để lại bằng chứng quan trọng, để rồi trở thành mục tiêu của pháp luật.Bề ngoài đối với cô thì mềm mỏng hối lỗi, nội tâm lại vô cùng căm hận.Tống Khinh Trầm trong lòng biết rõ, cô ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua mặt mọi người ở đây, bọn họ phảng phất mỗi người đều có khổ tâm, từng người một lộ vẻ đáng thương, giống như cô đang hùng hổ bức người.Cha cô rõ ràng còn nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng còn nói những lời bi quan."Nếu không" Sau một thời gian ngắn im lặng, cha của Tưởng Kiều mở miệng: "Chúng tôi bồi thường thêm một ít tiền, giam giữ thì thôi, đứa bé mới vừa học trung học, nếu để lại hồ sơ, sau này phải làm sao bây giờ?”"Bạn học Tống, cùng là bạn học với nhau, cháu nỡ nhìn bạn học của cháu bởi vì chuyện như vậy mà bị hủy cả đời sao?”Tống Khinh Trầm ngước mắt lên, lại rũ mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm mặt bàn."Lý Xuân Vũ" Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của cha Tưởng Kiều, mà hỏi ngay tại chỗ: "Cậu biết rõ, nếu bố tôi đến đó, trời lại tối như thế, chắc chắn sẽ bị điện giật.
Vì sao còn muốn, để cho người ta phá bỏ hàng rào chắn?”"Tôi đã điều tra qua, nhà máy điện kia, đoạn thời gian trước còn có sự cố điện giật người qua đường.”"Cho nên mới, lắp hàng rào chắn.”Tất cả mọi người ở đây im lặng.Cuối cùng cũng là chú Ngụy đứng ra, nói với mọi người: “Chuyện này các người còn có thể thương lượng riêng, nếu người bị hại không truy cứu, có thể không dùng pháp luật xử lý vi phạm.”"Nếu truy cứu trách nhiệm, vậy chúng tôi sẽ làm theo phép công, nên bắt tạm giam, phải chịu trách nhiệm.”Lúc từ cục cảnh sát đi ra, ngoài trời một mảnh âm u, tầng mây cực thấp, tầng tầng lớp lớp đè lên trên không trung, làm cho người ta không thở nổi, mỗi khi sắp đến mùa mưa, dù sao cũng phải liên tục âm u vài ngày.Không biết có phải trời cao đang buồn thương cho ai hay không.Dòng người lục tục từ cục cảnh sát đi ra, sắc mặt ai cũng xám xịt.Tưởng Kiều và cha mẹ cô ta đi theo phía sau cô ta, mẹ cô ta đang lau nước mắt, sắc mặt của cha cô ta cũng không đẹp, bánh xe của hành lý cọ xát trên mặt đất, rắc rắc.Khi đi ngang qua Tống Khinh Trầm, người mẹ trung niên bất chợt giữ chặt cánh tay Tống Khinh Trầm, hung hăng cúi đầu trước cô: "Tưởng Kiều ở trong trường có chỗ có lỗi với cháu, cô xin lỗi thay con bé.
“"Van cầu cháu, thật sự không thể lưu lại tiền án cho con bé.”"Con bé mới bao nhiêu tuổi, vẫn còn chưa trưởng thành, con cũng còn chưa trưởng thành, sao con có thể cứ như vậy nhẫn tâm nhìn bạn học cùng lớp của con bị ảnh hưởng bởi vì chuyện này đúng không?”"Chỉ cần con chịu rút đơn kiện, chuyện bồi thường chúng ta còn có thể thương lượng.”"Nếu con đồng ý, chúng ta hiện tại liền...”Tống Khinh Trầm đứng yên bất động, cô chậm rãi ngước mắt lên, "Mười vạn đồng, các người chuẩn bị, được không?”Sắc mặt cha Tưởng Kiều khẽ biến: "Mới chỉ là một cô bé lớp 10 mà trong đầu chỉ có tiền thôi sao?”Tống Khinh Trầm rũ mí mắt xuống, nhìn chằm chằm mặt giày của mình, không có ý dây dưa nữa: "Không ai muốn chịu, vậy không còn gì để thương lượng.”"Đây không phải là các người ban ân, mà là, bù đắp tổn thất.”Cô tỉnh táo, giống như trong một đêm trưởng thành, không dễ dàng tha thứ, cha cô khi xảy ra chuyện cũng không có người thương hại.Tưởng Kiều đi theo bên cạnh bố mẹ, chợt hỏi: "Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không chịu buông tha cho tôi sao?”Tống Khinh Trầm lặng nhìn cô ta: "Tối hôm đó, tại sao cậu, không, không chịu buông tha cho tôi?”Không có gì để nói, không cần phải nói chuyện nữa.Sau khi Tưởng Kiều theo cha mẹ rời khỏi cục cảnh sát, Tống Khinh Trầm thủy chung ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm xe cộ qua lại bên ngoài cổng cảnh sát, lần đầu tiên cảm giác được sự chán ghét mãnh liệt như vậy, ghét bỏ người khác, cũng chán ghét mình.Chu Trì Vọng đi theo phía sau Tống Khinh Trầm, nheo mắt lại, bất thình lình nói."Đừng suy nghĩ quá nhiều.”"Cậu không sai.”Giống như phỏng đoán được suy nghĩ của cô.Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, trong tầm mắt lắc qua một bóng người.Đồng phục màu xanh trắng ngắn tay của anh, ống tay áo tung bay, phần thắt lưng lỏng léo.Đi ra ngoài, nơi gió thổi.Bên ngoài cánh cổng được làm bằng thép, mơ hồ có thể nhìn thấy chú Kiều lái xe, chờ ở cửa.Tống Khinh Trầm chợt nghĩ đến cái gì, đi về phía trước vài bước, đuổi theo bước chân của anh: "Vậy, là cha tôi ủy quyền, để cho cậu đại diện cho trách nhiệm người giám hộ?”Chu Trì Vọng bình tĩnh nhìn cô một cái, lộ ra biểu tình "Cậu nói đi".Tống Khinh Trầm muốn nói lại thôi.Cuối cùng cô nắm lấy tóc mình, lại kéo góc áo người phía trước, giật mình nhận ra."Cậu, cậu quả nhiên đang nói dối.”"Còn, chiếm tiện nghi của tôi.”Suy nghĩ một chút liền biết, cha cô làm sao có thể thật sự tìm người giám hộ đại diện gì đó.Lúc này đây, Chu Trì Vọng không phủ nhận, một cánh tay chống lên nóc cửa sau, chân dài đan xen, lười biếng nửa dựa vào, còn thờ ơ học cô nói chuyện: "Vậy, cậu có thể báo cảnh sát.”Hơi thở cô hơi nghẹn lại.Tức giận vì anh làm loạn, cũng tức giận vì bản thân không có vạch trần anh trước tiên, vô ích để cho anh mang một cái danh tiếng giả dối ở bên trong nghe cả buổi sáng.Cô đi theo phía sau Chu Trì Vọng, cùng lên xe.Trước khi anh mở miệng: "Tôi sẽ đi cùng cậu trở lại trường học.”Chu Trì Vọng nhìn cô.Cô bất động, cả người tựa vào ghế sau lưng: "Thời kỳ nguy hiểm của bố tôi cũng sắp qua rồi, hôm nay trước, thu dọn đồ đạc.”"Còn nữa" Lúc nói chuyện, lại đổi thành vẻ mặt hung tợn: "Giám sát cậu.”"Học sinh giỏi, không thể trốn học.”Chu Trì Vọng lạnh lùng nhìn cô: "Tôi sợ cậu khóc đến khó coi.”"Tôi mới không có khóc.”Tống Khinh Trầm cắn nửa môi dưới: "Đã khóc đủ rồi.”Chú Kiều ngồi ở hàng ghế đầu, nghe hai người sau lưng nói chuyện, thuần thục khởi động xe."Vậy đi đến trường trước?”Bên cạnh, sắc mặt cô gái vẫn không chút huyết sắc, khóe môi khô nứt, răng cắn khẽ vào môi dưới, tóc lại dài một chút, sắp mọc đến ngang vai.Đầu vai gầy yếu ẩn ẩn run rẩy, chỉ là cô gái cố gắng khắc chế.Chu Trì Vọng thu liễm ánh mắt, lười biếng dựa vào ghế sau xe, nhắm mắt dưỡng thần."Trở về trường học.”*Chuyện của Tống Khinh Trầm rất nhanh liền lan truyền khắp trường học.Cô vừa trở về, đã bị cô Dương gọi đến văn phòng, lải nhải tán gẫu nửa tiết học.Cô coi như gió bên tai, nghe không vào.Cô Dương tự mình xin lỗi, lại ân cần hỏi: "Bố em bây giờ thế nào rồi?”"Vẫn như cũ" Tống Khinh Trầm thấp giọng: "Trước mắt còn, còn không thể xuống đất.”Cô Dương lộ ra thần sắc thương tiếc: "Chiếu cố thật tốt một chút, sẽ chóng khỏi thôi.”Tống Khinh Trầm chậm rãi lên tiếng đáp lại.Rất nhanh, cô Dương quyết định chiếm thời gian tự học buổi tối, triệu tập họp lớp khẩn cấp thông báo tình hình.Về vấn đề pháp luật thì tạm thời mặc kệ, Tưởng Kiều và Lý Xuân Vũ cả hai người đều bị cả trường biết về những việc xấu xa đã làm, yêu cầu hai người trong lễ chào cờ thứ hai trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường đọc bản kiểm điểm.Tống Khinh Trầm đã sớm trở về trường, cô đã sớm đến sân thể dục, giẫm lên mặt cỏ nhân tạo ẩm ướt do vừa bị mưa tưới, trong tay cầm một quyển sổ nhỏ, ánh mắt một khắc cũng không rời đi.Lớp 5 nằm ở vị trí bên trái của lớp 12, hơn một nửa học sinh sẽ đi ngang qua họ.Tống Khinh Trầm đứng tại chỗ, đợi mọi người đi qua, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, học sinh các lớp đều đã xếp hàng đứng, âm nhạc sân thể dục vang lên, Khương Triệt cùng nhóm năm người của anh ấy mới khoan thai đến muộn.Từ xa, mấy nam sinh mặc đồng phục học sinh cà lơ phất phơ, lười biếng đi về phía này, đem những âm thanh thúc giục trên sân khấu trở thành gió thổi bên tai, khi đi đến vị trí lớp 5, Nhị Hoàng chợt mở miệng."Anh Triệt, nghe nói hôm nay trường học cho Tưởng Kiều lên đọc kiểm điểm a.”"Hôm đó mẹ anh hình như đã gọi điện thoại cho trường, như vậy mà chuyện này vẫn chưa giải quyết được sao? Lắp bắp nhỏ kia cũng thật lợi hại a.”Tống Khinh Trầm rũ mắt xuống, đem quyển sổ ghi chép trong tay bỏ vào trong túi của mình, cũng không quay đầu lại.Bên tai, thanh âm của Khương Triệt vẫn như thường ngày, nghe không ra cảm xúc thay đổi."Chuyện của lắp bắp nhỏ thì không biết, nhưng Khương phu nhân xem ra gần đây nhàn rỗi phát hoảng”"Anh Triệt, anh mặc kệ Tưởng Kiều?”Thanh âm Khương Triệt từ xa đến gần, đi tới bên tai cô."Quản, quản như thế nào? Chính cậu ta tự mình làm ra con sâu bướm, tự mình đi lên nhận sai.
’Cô siết chặt ngón tay của mình.Bên cạnh, ủy ban thể thao đang chỉnh đốn lại hàng ngũ, gọi tên cô: "Tống Khinh Trầm, đứng ở bên trong.”Tống Khinh Trầm trầm mặc đi về.Đột nhiên cảm giác được có một cơn gió nhỏ xẹt qua đỉnh đầu, cô ngẩng đầu, cảm giác được có người bới tóc cô."Ôi" Tống Khinh Trầm kinh ngạc, ấn tóc sau đầu mình, vừa quay đầu, vừa vặn chống lại đôi mắt xám đen của Khương Triệt, giờ phút này nhìn chằm chằm cô.Tim cô đập nhanh hơn vài giây."Lắp bắp nhỏ.”Trong ánh mắt của mọi người lớp 5, Khương Triệt không sao cả đứng trước mặt cô, hơi cúi người, nhìn thẳng vào cô: "Hôm qua gửi tin nhắn cho cậu, cậu không trả lời.”Ngón tay Tống Khinh Trầm nhét vào trong túi đồng phục, siết chặt quyển sổ nhỏ của mình.Vài giây sau, cô lẩm bẩm: "Tối qua ngủ quá sớm, không, không thấy.” Khương Triệt giống như không có việc gì, hoàn toàn không đề cập đến chuyện của Tưởng Kiều, chỉ cong môi: "Nhớ cài đặt thông báo.”Thấy vẻ mặt cô khác thường, lại bổ sung: "Yên tâm, trong giờ học sẽ không gửi tin nhắn cho cậu, đi thôi.”Tống Khinh Trầm mơ hồ nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Triệt, không gật đầu đáp ứng, cũng không lắc đầu cự tuyệt.Tối hôm qua, cô nhận được tin nhắn từ Khương Triệt.[Hôm nay tôi thấy cậu ở trường][Chào mừng trở lại trường học]Chỉ đến để thu thập mọi thứ.Những lời này đã được cô gõ vào ô thoại, lại bị cô xóa từng chữ từng chữ, lẳng lặng nhìn hai câu này trong hộp nền trắng.Lướt lên trên, chính là vấn đề cô hỏi, hoàn toàn ngây thơ mà hỏi anh về tê lúc nhỏ của Tương Kiều.
Người chậm chạp đến đâu cũng nên nhận ra mối quan hệ này.Mỗi ngày ở trong phòng bệnh đều cô đều đặc biệt cảm thấy dày vò, tình trạng của cha Tống lúc tốt lúc xấu, thời gian mỗi giây đều như bị kéo dài, cũng rút ngắn, buổi tối ngẫu nhiên cô sẽ lâm vào tự oán hận bản thân mãnh liệt, ngay cả chào hỏi nhẹ nhàng cũng cảm thấy nặng nề.Cuối cùng Tống Khinh Trầm vẫn không trả lời một chữ nào, đem điện thoại di động đặt trở lại dưới gối đầu của mình.Lễ chào cờ dài dòng lại rườm rà, trước khi chấm điểm lớp, ba người lớp trưởng, Lý Xuân Vũ và Tưởng Kiều đứng ở bên cạnh đài chủ tịch, từng người cầm bản thảo trong tay.Hai người trước bằng phẳng, nhưng khi Tưởng Kiều lên bục lại giống như một tảng đá ném xuống hồ nước, gây ra sóng to gió lớn."Trời ơi? Tưởng Kiều cũng lên đọc bản kiểm điểm ở trên đó? Cậu ấy đã làm gì?”"Chắc là đắc tội với người ta đi?”"Tớ nghe nói, cậu ấy đã đùa giỡn với người bạn cùng lớp.”"Chỉ là nói giỡn sao? Hay là cậu ta cũng tham gia vu khống trộm tiền?Tiếng người từng trận, xì xào bàn tán, học sinh các lớp đều đang thảo luận, trên đài chủ tịch, chủ nhiệm cầm micro hô mấy lần yên tĩnh, cũng không có ai phản ứng.Họ thích tin đồn, lại còn thích tin đồn của học sinh xinh đẹp hơn.
Tưởng Kiều hắng giọng, dưới đài mới im lặng vài phần, tất cả mọi người đều ngửa đầu lên, nghe cô nói chuyện, còn nghiêm túc hơn nghe giảng."Hôm nay tôi đứng ở đây, là để bày tỏ lời xin lỗi của tôi, tôi xin lỗi vì đã phụ công ơn nuôi dưỡng của trường học, của các giáo viên.
Từ nhỏ đã được giáo dục, tuân thủ pháp luật là một học sinh...”Tống Khinh Trầm chậm rãi ngẩng đầu.Bản thảo kiểm điểm là sao chép