Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ bốn mươi hai
NHÂN SINH HÀ SỰ TÂM VÔ ĐỊNH
TÚC TÍCH NHƯ KIM Ý TƯƠNG ĐỒNG
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Người đời sao nghĩ vẩn vơ,
Tấm lòng khi trước bây giờ giống nhau.”
Lại nói, khi nghe Giang Thừa Phong hỏi nàng có cần đến kiểm tra chàng giống như Vân Tuyết Nghi hay không, Lý Nhược Hồng không khỏi đỏ mặt, vừa ngượng ngùng vừa bối rối. Thật sự mà nói thì trong nội tâm nàng cũng rất muốn chạy đến bên cạnh chàng. Nhưng nàng lại ngại ngùng không dám. Vân Tuyết Nghi thấy thế, bật cười nói :
- Sao thế ? Mấy hôm nay lúc nào tỷ tỷ cũng lo lắng cho ca ca mà ?
Lý Nhược Hồng càng thêm thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Giang Thừa Phong. Đối với Giang Thừa Phong, trước giờ lúc nào nàng cũng giữ vẻ lạnh lùng. Nàng không muốn chàng biết việc nàng cũng rất quan tâm đến chàng, dù thật ra thì chàng đã biết từ lâu, chỉ không muốn nói ra mà thôi.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Rồi chàng đi đến trước viên Ngoại sự Tổng quản của Đường gia trang, vòng tay nói :
- Tiểu vương xin cảm tạ tiên sinh cùng các vị đã đưa Vân muội và Lý cô nương đến tận nơi đây.
Giang Thừa Phong tuy là một vị đại vương, nhưng thân phận địa vị của Đường Tài Thần không phải tầm thường, còn cao hơn Giang lão Bá chủ một chút. Tính ra thì Ngoại sự Tổng quản cũng có địa vị rất cao cả. Do đó Giang Thừa Phong tỏ ra rất khiêm tốn, tự xưng là tiểu vương. Ngoại sự Tổng quản tươi cười vòng tay đáp lễ, nói :
- Chỉ chút việc nhỏ nhặt ấy mà. Huynh đệ quá khách sáo rồi.
Giang Thừa Phong nói :
- Vì việc của tiểu vương mà đã khiến cho mọi người phải khó nhọc, tiểu vương cảm thấy áy náy quá.
Ngoại sự Tổng quản cười nói :
- Chuyện chẳng có chi. Huynh đệ không cần phải bận tâm. Giờ lão phu giao hai cô ấy lại cho huynh đệ. Lão phu hồi trang đây.
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu vương xin tiễn mọi người một đoạn.
Ngoại sự Tổng quản xua tay nói :
- Không cần đâu. Suốt mấy hôm nay, lúc nào nhị vị cô nương đây cũng rất buồn rầu, lo lắng cho sự an nguy của huynh đệ. Giờ đây chắc bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói với huynh đệ. Cả nhị vị cô nương đều đối với huynh đệ rất tốt. Mối thâm tình đó, huynh đệ đừng phụ lòng cả hai đấy nhé.
Nói đoạn, lão bật cười khanh khách, rồi giục ngựa ra roi cùng bọn vệ sĩ đưa cỗ xe quay về Đường gia trang. Giang Thừa Phong cũng khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng khiến hai nàng bối rối thẹn thùng cúi mặt, sắc diện ửng hồng, trông lại càng thêm xinh đẹp. Chàng ngắm nhìn hai nàng, khe khẽ mỉm cười, không lên tiếng để khỏi làm mất đi cảm giác vi diệu hiện tại.
Nhưng chỉ một lát sau, Vân Tuyết Nghi đã lấy lại được vẻ hồn nhiên của nàng, tươi cười chạy đến bên Giang Thừa Phong, nắm chặt tay chàng, thỏ thẻ nói :
- Ca ca. Tiểu muội thấy chiếc vòng trên cổ ca ca nó làm sao ấy. Hạn kỳ hẹn ước giữa ca ca với ả ma nữ kia đã hết rồi, sao ca ca cứ đeo nó mãi thế. Để tiểu muội tìm cách mở nó ra giúp ca ca nhé.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Cám ơn hiền muội. Nhưng không cần đâu. Tuy hạn kỳ ước hẹn giữa tiểu huynh với Vương cô nương đã hết rồi, nhưng tiểu huynh hiện giờ vẫn hãy còn là một tù nhân, chưa được trả tự do, nên đeo nó mới phải.
Vân Tuyết Nghi hậm hực nói :
- Sao lạ vậy ? Kỳ hạn hết rồi kia mà ? Ả ma nữ kia thật quá đáng. Khi nào gặp ả, tiểu muội phải cho ả một trận mới được.
Giang Thừa Phong cười nói :
- Không phải thế đâu. Hiền muội đừng nên nghi oan cho Vương cô nương mà tội nghiệp nàng. Nàng đối với tiểu huynh cũng tốt lắm. Tiểu huynh nói đây là với người khác kia.
Vân Tuyết Nghi ngạc nhiên :
- Thế là sao ạ ? Người nào lại dám bắt ca ca làm tù nhân thế ?
Giang Thừa Phong nhìn Lý Nhược Hồng cười cười. Nàng đã hết ngượng ngùng bối rối, bản tính trở lại như xưa, hừ lạnh hỏi :
- Ngươi nói thế là ý gì ?
Giang Thừa Phong cười nói :
- Có gì đâu. Tiểu sinh chỉ muốn nói rằng khi nào cô nương còn chưa trả tự do cho tiểu sinh thì tiểu sinh vẫn là tù nhân của cô nương.
Vân Tuyết Nghi cũng quay lại nhìn nàng, hỏi :
- Tỷ tỷ. Có đúng thế không ạ ?
Lý Nhược Hồng chưa kịp đáp thì Giang Thừa Phong đã đỡ lời :
- Hiền muội có nhớ lúc mới gặp tiểu huynh thì hai tay tiểu huynh bị trói lại hay không ? Tiểu huynh nguyên là tù nhân của Lý cô nương đấy.
Vân Tuyết Nghi nói :
- Ca ca. Sao lại thế ạ ?
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu huynh đã có lỗi với Lý cô nương nên cần phải chịu phạt. Tiểu huynh phải làm tù nhân, chịu để mặc cô ấy hành xử, để chuộc lỗi.
Đoạn chàng giơ tay lên. Trong lòng bàn tay chàng là một chiếc chìa khóa. Chàng trao chiếc chìa khóa cho Lý Nhược Hồng, nói :
- Vật này là Vương cô nương đã tặng tiểu sinh đấy. Nhưng tiểu sinh vẫn chưa dùng đến nó. Cô nương hãy giữ nó đi. Khi nào cô nương trả tự do cho tiểu sinh thì sẽ dùng nó để mở khóa thả tiểu sinh ra.
Lý Nhược Hồng nhìn chiếc chìa khóa, hỏi :
- Đây là chiếc duy nhất chứ ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Vâng. Chính là chiếc duy nhất. Cô nương hãy giữ nó đi. Chỉ có cô nương mới xứng đáng giữ nó.
Vân Tuyết Nghi nũng nịu hỏi :
- Ca ca. Cả tiểu muội cũng không xứng đáng giữ nó ư ?
Nàng chỉ nghĩ sao rồi nói vậy thôi chứ cũng không có ý ganh tỵ với Lý Nhược Hồng. Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Sao hiền muội lại nói vậy. Đây là chiếc vòng biểu hiện thân phận tù nhân của tiểu huynh đối với Lý cô nương. Còn nếu hiền muội muốn thì có thể làm một chiếc vòng khác. Tiểu huynh sẵn sàng đeo nó.
Vân Tuyết Nghi nói :
- Tiểu muội chỉ hỏi vậy thôi. Tiểu muội sao dám làm thế. Ca ca là ca ca của tiểu muội chứ có phải là tù nhân của tiểu muội đâu ?
Giang Thừa Phong cười nói :
- Nếu hiền muội muốn, tiểu huynh sẵn sàng làm tù nhân của hiền muội. Trước đây cũng đã từng như vậy rồi mà.
Vân Tuyết Nghi sịu mặt nói :
- Không. Tiểu muội không dám nữa đâu.
Giang Thừa Phong bật cười. Vân Tuyết Nghi đối với chàng thật hết lòng hết dạ, chàng rất cảm động, hết lời an ủi. Vân nhi là người hiền lành, đôi khi lại có tính nết như trẻ con, rất đáng yêu. Chàng tự cảm thấy có bổn phận yêu thương chiều chuộng nàng. Có lẽ tính phong lưu của chàng lại phát tác rồi chăng ? Dù sao thì khi ở bên cạnh Vân Tuyết Nghi, chàng có cảm giác rất thoải mái.
Hồi lâu, khi Vân Tuyết Nghi đã nguôi ngoai rồi, chàng mới quay sang Lý Nhược Hồng nói :
- Cô nương hãy giữ chiếc chìa khóa này đi. Đây là do tiểu sinh nguyện ý đấy.
Lý Nhược Hồng liền cầm lấy chiếc chìa khóa, cất giữ cẩn thận, đoạn hỏi :
- Nếu ta làm mất nó thì ngươi sẽ phải đeo chiếc vòng kia suốt đời hay sao ?
Giang Thừa Phong nói :
- Nếu cô nương bắt tiểu sinh suốt đời này phải làm tù nhân của cô nương thì tiểu sinh cũng chịu ngay. Còn về chiếc vòng này, nếu cô nương cho phép thì tiểu sinh có thể chém gãy để tháo nó ra.
Lý Nhược Hồng nói :
- Nếu ngươi đã có thể tự tháo nó ra được thì còn đưa ta chiếc chìa khóa làm gì ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Nếu cô nương không cho phép, tiểu sinh làm sao dám tự tiện mở nó ra.
Lý Nhược Hồng khẽ hừ lạnh một tiếng. Không phải nàng tỏ ý bất mãn gì cả, chẳng qua bản tính của nàng như thế mà thôi. Giang Thừa Phong biết nàng đang nghĩ gì, chỉ khẽ mỉm cười. Vân Tuyết Nghi nãy giờ vẫn chăm chú nhìn chàng, bỗng hỏi :
- Ca ca. Ca ca thật không bị sao chứ ạ ? Tiểu muội nhận thấy khí sắc của ca ca không được tốt ?
Xem ra nàng có đôi mắt tinh minh, tâm ý nhạy cảm hơn Lý Nhược Hồng nhiều, nên đã nhận ra sự khác lạ của chàng. Chàng mỉm cười nói :
- Tiểu huynh không sao ? Chỉ suýt chút nữa là bị hút hết tinh lực mà thôi.
Vân Tuyết Nghi lộ vẻ hoảng hốt :
- Sao ạ ? Rồi ca ca có sao không ? Tiểu muội đã biết trước ả ma nữ đó không phải là người tốt mà.
Nàng lo lắng cũng phải. Nam nhân mà bị mất hết tinh lực, so với phế nhân cũng không có gì khác biệt. Trong giới vũ lâm cũng có không ít “ma nữ” hút nguyên dương của nam nhân để luyện tà công. Dù Giang Thừa Phong chỉ suýt bị thôi, nhưng nàng cũng không khỏi lo lắng bất an. Quan tâm tắc loạn mà.
Giang Thừa Phong nói :
- Vương cô nương đang luyện một thứ công phu có âm tính cực mạnh, âm khí tích tụ trong nội thể quá nhiều. Cứ khoảng mươi ngày là các luồng âm khí sẽ phát tác, nổi lên công phạt cơ thể một lần, nên nàng mới phải hấp thụ nguyên dương của nam nhân để điều hòa nội thể. Cũng tội nghiệp cho nàng. Nàng đã nhiều lần muốn bỏ mà không được, vì một khi đã luyện tập thứ công phu đó rồi thì không thể nào mà ngừng lại được.
Vân Tuyết Nghi hỏi :
- Vậy là ả ta bắt ca ca về để luyện công phải không ?
Giang Thừa Phong nói :
- Không phải đâu. Khi ở Hoàng Cúc Lâu, tiểu huynh đang cùng nàng ngồi uống rượu nói chuyện thì âm khí chợt nổi lên phát tác vô cùng dữ dội, hành hạ nàng rất khổ sở. Nhưng nàng lại không nỡ làm hại tiểu huynh, nên đã cố gắng chịu đựng sự đau khổ