Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ bốn mươi ba
TRÁNH NẮNG DỪNG CHÂN NƠI TỬU QUÁN
VÔ TÌNH GẶP PHẢI KẺ THÔ HÀO
Nguồn : Tàng Thư Viện
Thời gian thấm thoát trôi nhanh.
Giang Thừa Phong đã ở lại Phiêu Hương Tiểu Trúc khoảng hơn nửa tháng. Mỗi ngày chàng đều lên tiểu thạch động luyện công trong sáu canh giờ. Môn công phu chúa thượng truyền cho chàng bác đại tinh kỳ, không dễ tu luyện, nhưng chàng vốn thông minh đĩnh ngộ nên việc tu tập cũng chẳng gặp khó khăn gì.
Lúc này, các luồng khí âm hàn trong người chàng đã được hóa giải hết, hòa hợp cùng chân lực dương cương của chàng mà tạo thành Âm Dương Hòa Hợp Thần Công, đủ bảo vệ chàng trước các loại kỳ độc. Không chỉ có thế, nội lực của bản thân chàng giờ đây cũng đã tăng gia gấp bội. Và cũng như những người thuộc Thiên giới khác, vũ công của chàng càng tinh tiến thì dung mạo chàng càng trẻ hơn, anh tuấn hơn.
Quả đúng là chàng nhân họa được phúc.
Đến khi công phu thành tựu, chàng quyết định cùng Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng rời nơi đây.
Sau khi chia tay Thúy Bình tiên tử, rời khỏi Phiêu Hương Tiểu Trúc, chàng cùng Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng vào thành, ghé qua Đường gia trang xin được bái yết Diêm Thương Tài Thần. Chàng định đến cảm tạ lão vì lão đã giúp đỡ Vân, Lý hai người suốt thời gian qua. Đường Tài Thần là bậc trưởng bối, chàng không thể thất lễ.
Nhưng khi đến nơi, chàng mới hay Đường Tài Thần đã đi lo chuyện làm ăn ở xa, mấy hôm sau mới hồi trang. Lão là một đại thương gia nên những chuyến đi xa thế này là rất thường xuyên. Viên Nội sự Tổng quản mời ba người vào trong trang tạm nghỉ ngơi, chờ Tài Thần trở về.
Giang Thừa Phong cũng không muốn lại làm phiền Đường gia, nên đã từ tạ, gửi lời tạ ơn Đường Tài Thần đã giúp đỡ, rồi đưa Vân, Lý hai người đi tìm khách điếm thuê phòng trọ. Chàng thuê bao cả gian hậu viện của Phúc Lai Hiên, tòa khách điếm sang trọng nhất thành, một nơi mà chỉ có hàng đại phú gia mới dám ghé qua.
Vì đây là lần đầu tiên Lý Nhược Hồng đến Thành Đô nên chàng muốn dành chút ít thời gian để đưa nàng đi tham quan du ngoạn các danh thắng trong vùng. Vân Tuyết Nghi giành phần làm hướng đạo.
Mấy ngày liền, ba người cùng đi viếng mấy chỗ hữu danh : miếu Vũ Hầu, chùa Chiếu Giác, chùa Thảo Đường … Dáng vẻ thư sinh thanh tú hào hoa của chàng đã hấp dẫn nhãn quang của du khách không ít. Dĩ nhiên, trong số đó phải có nhiều thiếu nữ đang ấp ủ mộng tình. Bọn họ nhìn hai thiếu nữ đi cùng chàng bằng ánh mắt ghen tị, và mong sao có cơ may như hai nàng, được cùng chàng sánh bước nhàn du …
Một hôm, ba người đến Thanh Dương Cung.
Vừa mới đến trước cửa cung, chàng chợt trông thấy hai hàng đạo nhân nghiêm trang tề chỉnh đứng dàn hai bên lối đi. Những người xung quanh nhìn các đạo nhân với vẻ ngạc nhiên pha lẫn hiếu kỳ. Chuyện này suốt mấy chục năm nay chưa từng xảy ra. Vân Tuyết Nghi cũng xuýt xoa :
- Bọn họ đón tiếp ai mà long trọng quá vậy. Trước giờ tiểu muội chưa từng nghe nói bọn họ dàn hàng trước cửa cung đón khách bao giờ. Chẳng hiểu ai mà lại được bọn họ kính trọng đến mức này ? Tiểu muội muốn được gặp người đó quá đi.
Giang Thừa Phong cười hỏi :
- Hiền muội muốn gặp người đó là vì ngưỡng mộ hay hiếu kỳ ?
Vân Tuyết Nghi nói :
- Chỉ vì hiếu kỳ thôi. Còn về ngưỡng mộ thì … Tiểu muội chỉ ngưỡng mộ duy nhất một mình ca ca mà thôi.
Giang Thừa Phong bật cười. Lý Nhược Hồng nói :
- Chúng ta đứng đây một lát, ắt sẽ gặp được người đó thôi.
Giang Thừa Phong cười nói :
- Nếu chúng ta cứ đứng ở đây mãi thì hai người sẽ chẳng bao giờ gặp được người đó đâu.
Vân Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :
- Ca ca. Sao vậy ạ ?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, tiến lên mấy bước. Ngay lúc ấy, một vị đạo nhân ước độ lục tuần tiến đến chỗ hai người. Đạo nhân bước đến trước Giang Thừa Phong, liền vòng tay vái chào, cung kính nói :
- Bần đạo xin tham kiến vương gia, cầu ngọc thể kim an vạn phúc. Kính mừng vương gia quang lâm Thanh Dương Cung.
Lão đạo nhân kia chính là Nhất Minh Tử, người đã nghênh đón Giang Thừa Phong lúc trước. Vân Tuyết Nghi cùng Lý Nhược Hồng đều giật mình sửng sốt, không ngờ nhân vật được Thanh Dương Cung nghênh đón long trọng như vậy lại chính là Giang Thừa Phong. Bọn họ cũng biết chàng thân phận tôn quý. Nhưng không ngờ lại tôn quý đến mức cả Thanh Dương Cung cũng tôn kính. Chàng khẽ mỉm cười nói :
- Đạo trưởng không nên quá đa lễ.
Lão đạo nhân cung kính nói :
- Dạ. Cung chủ sư tôn hiện đang chờ đón ngọc giá ở đại điện. Thỉnh vương gia di giá vào trong.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu :
- Chúng ta hãy mau vào trong kẻo lão đạo trưởng trông đợi.
Lão đạo nhân cung kính vâng dạ, đi trước dẫn đường. Giang Thừa Phong dẫn Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đi theo lão đạo vào Thanh Dương Cung. Vân Tuyết Nghi đi sát chàng, hỏi nhỏ :
- Ca ca. Sao bọn họ tôn kính chàng thế ?
Giang Thừa Phong khẽ nói :
- Ta nào có tài đức chi đâu. Các vị đạo trưởng tôn kính ta cũng chỉ vì kính nể gia phụ đấy thôi.
Vân Tuyết Nghi nói :
- Tiểu muội nghe nói địa vị của lão cung chủ ở đây rất cao trọng. Người ta tôn vinh lão như là bậc thần tiên. Cho dù là hoàng thân quốc thích, hay cả Hoàng đế cũng còn chưa được tôn kính như ca ca vậy.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Vì gia phụ địa vị còn cao hơn Minh đế, thế lực còn mạnh hơn Minh triều. Hơn nữa, giữa gia phụ và Huyền Đô Quan chủ quan hệ rất thân mật. Mà lão cung chủ ở đây lại là một trong hai mươi bốn đại đệ tử của Huyền Đô Bát Cảnh Cung.
Vân Tuyết Nghi nói :
- Nhưng mà … Huyền Đô Bát Cảnh Cung địa vị rất cao cả. Lão cung chủ lại là một trong hai mươi bốn đại đệ tử thì địa vị không thấp rồi.
Giang Thừa Phong nói :
- Đúng thế. Nhưng tiểu huynh … may mà cũng không tệ lắm. Xét về bối phận, tiểu huynh ngang hàng với lão cung chủ. Vị Nhất Minh đạo nhân kia còn phải gọi tiểu huynh là sư thúc đấy.
Vân Tuyết Nghi kinh ngạc nói :
- Thế ư ?
Đi qua chính điện, quanh qua nhiều đình viện, đạo xá, cuối cùng mọi người đã đến trước tòa đại điện nguy nga đồ sộ. Lão cung chủ hiện đang đứng tại cửa đại điện chờ đợi. Vừa thấy Giang Thừa Phong, lão tươi cười nói :
- Vương gia lại quang lâm, thật hân hạnh cho bần đạo.
Giang Thừa Phong mỉm cười đáp lễ, nói :
- Đạo trưởng khách sáo quá. Bản vương lại đến làm phiền đạo trưởng, thật ngại quá đi.
Lão cung chủ cười nói :
- Vương gia khách sáo quá rồi.
Đoạn lão mời chàng cùng Vân, Lý hai nàng vào bên trong. Cũng như Vương Bội Ngọc lúc trước, hai nàng đều cảm thấy chấn kinh. Chính điện nguy nga đồ sộ, tứ bề khảm châu dát ngọc, trang hoàng lộng lẫy có lẽ hơn hẳn chốn vương cung hầu phủ. Khi bước vào chính điện, cả Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đều cảm thấy choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy tráng lệ của nơi này. Vân Tuyết Nghi bản tính hồn nhiên, nên nghĩ gì nói nấy. Nàng ngắm nhìn cảnh trí xung quanh một lúc, rồi xuýt xoa :
- Rực rỡ lộng lẫy quá đi. Chắc cả hoàng cung đại điện cũng không hơn thế này đâu nhỉ ?
So với nơi này, Bách Hoa Cung của Vân Tuyết Nghi thật không thể xem là cung điện. Lão cung chủ nghe nói, liền mỉm cười bảo :
- Thế này đã là gì đâu. Cung thất của vương gia chắc chắn phải còn hơn thế này nữa ấy chứ.
Vân Tuyết Nghi nắm tay Giang Thừa Phong, thỏ thẻ hỏi :
- Ca ca. Có thật vậy không ạ ?
Chàng chỉ khẽ mỉm cười. Trường Thanh Cung có quy mô, khí thế không hề thua kém Huyền Đô Bát Cảnh Cung, nơi này đương nhiên không thể sánh bằng. Sau khi phân ngôi chủ khách, trà nước chuyện vãn một lát, lão cung chủ bỗng nhìn Vân, Lý hai nàng hỏi :
- Nhị vị có định đi du ngoạn nơi đây hay không ? Để bần đạo phái người hướng dẫn nhị vị tham quan các nơi.
Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đưa mắt nhìn nhau, rồi Vân Tuyết Nghi nhanh nhảu nói :
- Đi chứ. Đi chứ. Đã đến đây rồi thì cũng nên đi một vòng tham quan mới phải. Chúng ta lên Nhân Duyên Phong cầu duyên đi.
Nhân Duyên Phong của Thanh Dương Cung rất nổi danh, cả Vân Tuyết Nghi cũng rất tin tưởng. Nàng nói xong liền đứng dậy, nắm tay Giang Thừa Phong, định kéo chàng cùng đi. Nhưng chàng đã nói :
- Tiểu huynh có chút chuyện cần bàn với đạo trưởng đây. Không đi được. Hai người cứ đi đi thôi.
Vân Tuyết Nghi xụ mặt nói :
- Tiểu muội định rủ ca ca lên Nhân Duyên Phong cầu duyên mà ca ca không đi ư ? Tiểu muội với Hồng tỷ tỷ đi một mình mà không có ca ca thì đâu còn vui nữa.
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu huynh có công việc thật mà. Hiền muội cầu nguyện xong rồi thì cầu dùm tiểu huynh luôn nhé.
Vân Tuyết Nghi phụng phịu :
- Tiểu muội biết cầu gì chứ ?
Giang Thừa Phong bật cười nói :
- Hiền muội muốn cầu gì cũng được. Nếu hiền muội giận tiểu huynh thì hiền muội cứ cầu cho tiểu huynh phải chịu khổ sở suốt đời vậy.
Vân Tuyết Nghi phụng phịu :
- Tiểu muội sao dám giận ca ca chứ ? Ca ca là ca ca của tiểu muội mà. Ư … ư … Ca ca cứ trêu tiểu muội không hà.
Giang Thừa Phong bật cười, và lão cung chủ cũng mỉm cười. Đoạn lão bảo Nhất Minh đạo nhân đưa hướng dẫn hai nàng đi