Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ sáu mươi
TIẾU CÁCH HÀ HOA CỘNG NHÂN NGỮ
NHẬT CHIẾU TÂN TRANG THỦY ĐỂ MINH
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Mặt hoa cười cách đóa hoa,
Cùng ai nói nói mặn mà thêm xinh
Áo quần mặc mới trắng tinh
Nắng soi đáy nước lung linh bóng lồng.
Lại nói, Lý Nhược Hồng muốn phạt đòn Giang Thừa Phong, nhưng vì Vân Tuyết Nghi khuyên can nên nàng còn ngần ngừ chưa biết có nên đánh chàng hay không. Thấy vậy, chàng liền nói :
- Tiểu sinh cam nguyện chịu tội. Nếu cô nương định phạt đòn thì xin hãy động thủ. Còn như cô nương không nỡ đánh tiểu sinh thì có thể đổi hình phạt khác. Chẳng hạn như phạt tiểu sinh hôm nay không được ăn cơm vậy.
Lý Nhược Hồng bật cười, gật đầu nói :
- Được lắm. Thế thì ta phạt ngươi hôm nay không được ăn cơm.
Giang Thừa Phong đáp khẽ :
- Vâng.
Lý Nhược Hồng lại nói :
- Nhưng mà … Không được. Ngươi rất giỏi chèo chống biện bác. Ta phạt ngươi không được ăn cơm thì không chừng ngươi sẽ cho là có thể ăn mì, ăn thịt. Còn nếu như không cho ngươi uống nước thì ngươi sẽ uống rượu, uống trà. Có phải thế không ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Thế thì cô nương hãy phạt tiểu sinh phải nhịn đói nhịn khát, không được ăn uống bất cứ thứ gì vậy.
Lý Nhược Hồng bật cười nói :
- Phải lắm. Cứ như thế đi.
Vân Tuyết Nghi rất lo cho ca ca của mình, liền vội xen vào :
- Tỷ tỷ. Ca ca đã tiều tụy thế này, chắc là đã phải chịu khổ nhiều. Tỷ tỷ phạt ca ca nhịn đói thì làm sao ca ca chịu nổi cơ chứ ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Hắn có lỗi thì phải chịu phạt chứ ? Phạt như thế đã là nhẹ lắm rồi đấy.
Vân Tuyết Nghi nói :
- Nhưng lỡ ca ca không chịu nổi mà ngất xỉu thì biết tính sao ? Sức khỏe ca ca xưa nay vốn không được tốt cho lắm.
Lý Nhược Hồng nhìn Giang Thừa Phong, cười nói :
- Nếu hắn ngất xỉu thì ta sẽ đem hắn đi câu sấu chứ còn sao nữa.
Giang Thừa Phong cũng mỉm cười :
- Phải đấy.
Vân Tuyết Nghi còn định nói giúp chàng nhưng chàng đã nháy mắt ra hiệu nên nàng đành thôi, dù trong lòng đang rất lo lắng cho chàng. Nàng cũng biết chàng xuất thân vương giả, khả năng chịu đựng rất kém. Đi cùng chàng cũng đã khá lâu, đã nhiều lần nàng thấy chàng chỉ ăn muộn một chút là đã muốn không chịu nổi rồi. Còn hôm nay chàng lại phải nhịn đói cả ngày.
Lý Nhược Hồng cũng cảm thấy lạ, và lại thấy chàng nháy mắt ra hiệu cho Vân Tuyết Nghi nên hỏi :
- Thật sự ngươi có ý gì ?
Giang Thừa Phong khẽ cười hỏi lại :
- Ý gì là sao ?
Lý Nhược Hồng trừng mắt nhìn chàng, nói :
- Ngươi còn hỏi lại ta nữa ư ? Ta hỏi ngươi có ý đồ gì ?
Giang Thừa Phong nói :
- Ý gì đâu. Tiểu sinh nào dám có ý đồ gì với cô nương. Xin cô nương đừng nghĩ oan cho tiểu sinh tội nghiệp.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
- Ta mà nghĩ oan cho ngươi ư ? Hừ hừ. Bản mặt ngươi trông gian làm sao ấy. Khôn hồn thì hãy mau khai thật. Ta sẽ nghĩ tình mà xử nhẹ cho.
Giang Thừa Phong khẩn khoản nói :
- Tiểu sinh không dám. Không dám đâu.
Lý Nhược Hồng gặng hỏi :
- Vậy hãy mau nói thật đi.
Để nàng thúc giục một hồi nữa, chàng mới nói :
- Mới hồi sáng này tiểu sinh uống nước no căng cả bụng, giờ chẳng thể nào ăn uống thêm thứ gì nữa cả.
Thấy dáng vẻ ra chiều khổ sở của chàng, Lý Nhược Hồng bắt tức cười, nhưng cố nín, lấy giọng lạnh lùng nói :
- Ai bảo ngươi uống nước nhiều làm chi, giờ lại than khổ.
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu sinh nào có muốn uống đâu. Nước sông chứ đâu phải là trà rượu mà muốn uống. Nhưng khi Lỗ huynh trói tiểu sinh lại quẳng xuống sông, tiểu sinh đã cố ngậm chặt miệng lại mà vẫn bị uống nước đấy chứ.
Vân Tuyết Nghi lo lắng hỏi han :
- Tội nghiệp ca ca. Rồi ca ca có sao không ạ ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Không sao. Tiểu huynh không sao. Lỗ huynh chỉ muốn dọa thôi chứ không phải định dìm chết tiểu huynh. Sau nhờ ca ca cứu tiểu huynh lên, nói giúp mấy câu, Lỗ huynh mới chịu tha thứ cho tiểu huynh.
Vân Tuyết Nghi lộ vẻ thương cảm, cứ mãi nắm bàn tay chàng mà giữ chặt trong lòng, ánh mắt long lanh, thỏ thẻ nói :
- Tội nghiệp ca ca. Tội nghiệp ca ca.
Lý Nhược Hồng nghe nói chàng bị dìm dưới sông, cũng thấy tội nghiệp, nhưng không muốn để chàng biết liền hắng giọng nói :
- Thôi được rồi. Nghĩ tình ngươi vừa mới chịu khổ, ta cũng nương tay cho. Nhưng lời ta đã nói ra rồi thì không thể thay đổi được nữa. Vậy cứ xem như ta phạt ngươi suốt ngày hôm nay, đến tối ngươi sẽ được phép ăn uống lại.
Giang Thừa Phong vòng tay nghiêng mình nói :
- Cảm tạ cô nương. Cảm tạ cô nương.
Điệu bộ của chàng khiến hai nàng phải bật cười. Chàng lại hỏi han hai nàng những việc đã xảy ra khi chàng vắng mặt. Ba người chuyện vãn một lát thì có tiếng một đạo nhân bên ngoài nói :
- Trình vương gia. Có bọn người Tần gia đến xin cầu kiến. Hiện đang đứng chờ bên ngoài. Xin vương gia liệu định.
Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn Vân, Lý hai nàng, rồi trầm ngâm nghĩ ngợi giây lát, mới nói :
- Được rồi. Truyền gọi bọn họ vào đây.
Đạo nhân bên ngoài ứng tiếng vâng dạ, lát sau dẫn bọn người Tần gia đi vào. Tất cả đến trước Giang Thừa Phong cung kính hành lễ bái kiến.
Trong số những người Tần gia, ngoài những người đến đây tỵ nạn hôm trước, giờ có thêm Tần Vũ Thanh công tử. Tây phương Bá chủ đã nghĩ tình Giang Thừa Phong mà cho thả hắn về.
Giờ trông Tần Vũ Thanh tiều tụy phong trần, không còn phong độ như hôm trước nữa. Chắc trong thời gian bị giam giữ hắn đã phải chịu nhiều điều tủi cực. Xét những gì Giang Thừa Phong đã phải chịu đựng hôm qua cũng có thể đoán được hắn đã phải nếm trải những gì.
Tần trang chủ dâng lời vấn an, đồng thời cảm tạ Giang Thừa Phong đã can thiệp với Tây phương Bá chủ để cứu thoát ái tử của lão trở về. Chàng hỏi han Tần Vũ Thanh vài câu, rồi nói :
- Giờ các người đã có thể hồi trang được rồi. Lỗ huynh đã hứa với ta là sẽ không làm khó dễ các người nữa.
Cả bọn vâng dạ, nói lời cảm tạ. Chàng an ủi họ Tần vài câu nữa, dặn dò những điều cần thiết, rồi bảo bọn họ mau chóng hồi trang, lo chỉnh trang gia sự. Cả bọn lại vâng dạ, lui ra.
Bọn họ đi rồi, chàng ngồi lại chuyện trò với Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng một lúc nữa, đợi trời bớt nắng rồi dẫn hai nàng đi xem lễ hội.
Bên bờ hồ gió lạnh hiu hiu, ngay chính ngọ mà Giang Thừa Phong còn cảm thấy hơi lạnh len lỏi vào cơ thể, khiến chàng bất giác khẽ rùng mình. Tây phương Bá chủ thấy vậy, liền nói :
- Đến huynh đệ còn vậy đủ thấy lãnh thủy lợi hại đến mức nào ?
Giang Thừa Phong khe khẽ gật đầu. Sau khi lễ hội kết thúc, chàng cùng mọi người đã rời Thanh Dương Cung đi theo Tây phương đến lãnh trì để tìm bảo vật. Chàng đương nhiên phải đi vì lời hứa. Còn các vị Bá chủ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội chứng kiến việc tầm bảo hy hữu này.
Giang Thừa Phong đang đứng bên bờ lãnh trì, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn mặt nước đen ngòm không trông thấy đáy. Mấy vị Bá chủ đứng cách chàng hơn trượng mà vẫn còn thấy lạnh run người, phải vận công chống lạnh.
Miêu Cương Bá chủ Triển Quân công lực kém nhất, lại không muốn phí sức vô ích nên chỉ đứng đó một lúc là đã bước lùi về phía sau mấy trượng để tránh cái lạnh cắt da kia. Ba người còn lại vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhưng ai nấy đều phải ngấm ngầm vận khí, không có được phong thái tự nhiên như Giang Thừa Phong. Mọi người đều thầm phục công lực thâm hậu của chàng.
Tây phương Bá chủ lại chỉ cho mọi người xem nơi y đã cho đặt hỏa dược để phá đá đào kênh. Đó chỉ là một cái hố rộng cỡ mặt bàn, sâu chừng hơn tấc. Thật không thể nào ngờ được rằng nghìn cân hỏa dược chỉ tạo được một cái hố cỡ như thế. Bờ đá ở đây quả cứng rắn dị thường.
Để kiểm tra lại, Đông phương Bá chủ vận đủ mười thành công lực nhấn bàn chân xuống mặt đá. Nhưng mặt đá lại không hề suy suyễn. Phải biết, công lực của lão cao siêu tuyệt thế. Trong các vị Bá chủ hiện diện, công lực của lão là cao nhất. Thông thường, chỉ cần vận năm thành công lực là lão đã có thể dẫm lún cả bề mặt sắt thép. Thế mà giờ thì … Mọi người nhìn nhau ngán ngẩm.
Đông phương Bá chủ lắc đầu ngao ngán :
- Đá ở đây còn cứng rắn hơn cả sắt thép nữa ấy chứ.
Tây phương Bá chủ nói :
- Ta đã mượn thanh thần kiếm của gia sư dùng thử, nhưng cũng vô dụng. Lão nhân gia bảo rằng phải dùng thần pháo để phá đá may ra mới thành công. Vì thế ta mới biết ở Trường Thanh Cung có thần pháo mà hỏi mượn.
Miêu Cương Bá Chủ ngắm nghía bờ đá cùng cái hố một lúc, bất chợt nghĩ ra một ý, liền nói :
- Để đệ thử xem sao. Mọi người hãy mau tránh xa nơi đó.
Mọi người đều không hiểu y định làm gì, nhưng cũng vội nghe lời mà tránh ra xa khỏi cái hố kia. Chỉ riêng Giang Thừa Phong là hiểu việc y sắp làm. Chàng đã định nói gì đó, nhưng rồi không hiểu sao lại thôi. Chàng đã tính trước được kết quả sẽ như thế nào nên vẫn đứng yên tại chỗ, quay lại nhìn. Thật ra thì vị trí đứng của chàng