Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ năm mươi chín
KÝ HOÀI XUẤT TỐ LƯỠNG HUNG TRUNG
VÃN THUYẾT VI NGÔN Ý DOÃN TÒNG
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Như muốn lìa xa cõi bụi hồng,
Lắng nghe lời diệu hãy vui lòng.
Lại nói, khi Thanh Dương Cung chủ Thông Tâm Tử thắc mắc Giang Thừa Phong họ Giang hay họ Hà, mọi người đều bật cười. Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Và cả Thượng Nhân cũng mỉm cười, đoạn nói :
- Ngươi hồ đồ vừa thôi chứ. Y là Hà công tử mà cũng là Giang công tử.
Giang Thừa Phong chắp tay nói :
- Sư bá thật đúng là tiên nhân. Việc gì cũng không thể qua được pháp nhãn của sư bá.
Thượng Nhân mỉm cười, hỏi :
- Công việc thế nào rồi ?
Chàng cúi đầu nói :
- Trình sư bá. Mọi việc đều được như ý nguyện. Huynh ấy đã chịu tha thứ cho tiểu điệt rồi ạ.
Thượng nhân vui vẻ nói :
- Thế thì hay lắm. Chúc mừng hiền điệt.
Đông phương Bá chủ chợt nói xen vào :
- Chẳng có gì đáng chúc mừng đâu ạ. Để được có như thế, Lân đệ đã phải chịu thiệt thòi nhiều. Đã vậy, Lân đệ còn phải chịu hạ mình làm thuộc hạ, giúp việc cho hắn. Thật là tội nghiệp cho Lân đệ.
Tây phương Bá chủ tức mình, đã định biện bạch, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Thừa Phong đã đỡ lời :
- Sư bá. Không phải vậy đâu ạ. Đây là do tiểu điệt mình làm mình chịu, không liên can đến ai cả. Lỗ huynh đối xử với tiểu điệt cũng rất tốt đấy ạ.
Tây phương Bá chủ nhìn chàng bằng ánh mắt cảm kích. Linh Huyền Thượng Nhân cũng mỉm cười độ lượng, nói :
- Chuyện này ta biết rồi. Có phải là Lỗ hiền điệt muốn nhờ hiền điệt giúp tìm Thiên phù huyền trân phải không ?
Giang Thừa Phong cung kính vâng dạ. Ai nấy đều thán phục sự linh mẫn của Thượng Nhân. Thượng Nhân đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người với dáng vẻ hiền từ, đoạn lại nói với Giang Thừa Phong :
- Lỗ gia trước nay nhất mạch đan truyền. Lỗ hiền điệt chỉ có một nhi tử duy nhất, lại chẳng may mắc phải tuyệt chứng. Hiền điệt cũng nên cố hết sức giúp y cho được việc, sẽ được nhiều công đức đó.
Chàng cúi đầu vâng dạ. Tây phương Bá chủ cũng lên tiếng cảm tạ. Thượng Nhân lại nói tiếp :
- Ta có mấy lời này, mong các sư điệt hãy lưu tâm.
Mọi người vâng dạ, kính cẩn lắng nghe. Thượng Nhân khẽ ngâm :
“Ký hoài xuất tố lưỡng hung trung,
Vãn thuyết vi ngôn, ý doãn tòng,
Tham dục truất trừ thiên lý ngoại
Hy di chi lý, nhật bao dung.”
Tạm dịch :
Như muốn rời xa cõi bụi hồng
Lắng nghe lời diệu hãy vui lòng,
Phế trừ nghìn dặm điều tham muốn
Để lẽ huyền vi thấu ở trong.
Mọi người lẩm nhẩm lời bài kệ, rồi hứa sẽ luôn ghi nhớ. Nhưng dường như là chỉ có một mình Giang Thừa Phong là liễu ngộ được lẽ huyền vi. Đông phương Bá chủ chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi :
- Lân đệ. Tên tặc nhân khi nãy … dường như Lân đệ biết được lai lịch của hắn. Hãy nói cho ta biết với.
Thượng Nhân tuy tĩnh tu tại đây, nhưng có lẽ mọi chuyện bên ngoài đều biết rất rõ, nên khẽ lẩm bẩm :
- Tội nghiệt. Tội nghiệt.
Đông phương Bá chủ ngạc nhiên hỏi :
- Sư bá bảo sao ạ ?
Thượng Nhân nói :
- Trong ngày vui mà có sự chết chóc, thật là điều không hay.
Giang Thừa Phong cúi đầu nói :
- Việc này tiểu điệt thật có lỗi …
Đông phương Bá chủ vội ngắt lời :
- Lân đệ không nên nói vậy. Tên đó không biết đã ăn gan hùm mật gấu gì mà dám ngông cuồng lớn lối, công khai phỉ báng quần hùng thiên hạ, chết là đáng kiếp. Lân đệ đã hành động rất đúng.
Miêu Cương Bá chủ cũng nói thêm :
- Phải đấy. Tên đó hỗn láo vô cùng, không thể tha thứ được. Nếu như hắn không tự sát thì ta cũng sẽ giết hắn thôi.
Đông phương Bá chủ lại nói :
- Hắn ta nuốt thuốc độc tự sát đã chứng tỏ thân phận giang hồ. Mà hắn ta lại ngậm sẵn độc dược trước khi đến đây cho thấy hẳn phải có mưu đồ bất lương. Hạng người như thế không thể tha thứ được.
Thượng Nhân chỉ gật đầu, không nói gì. Đông phương Bá chủ lại nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Lân đệ. Thế nào ? Lai lịch tên đó ra sao ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Tiểu đệ chỉ mới suy đoán chứ cũng chẳng hiểu rõ cho lắm.
Vừa nói chàng vừa lấy ra hai viên sáp, trong đó có một viên đã bị cắn vỡ, chính là viên chàng vừa lấy từ trong miệng tên tặc nhân hồi nãy. Mọi người đều nhận thấy bề ngoài hai viên sáp đó rất giống nhau, nên đều khẽ gật gù ra vẻ đã hiểu. Chàng lại nhìn Tây phương Bá chủ nói :
- Lỗ huynh. Huynh tinh thông độc môn. Nhờ huynh xem giúp chất độc trong hai viên sáp này thế nào ?
Tây phương Bá chủ gật đầu, nhận lấy hai viên sáp xem qua một lượt, đoạn mỉm cười nói :
- Đây là hoạt độc, được chiết xuất từ nọc rắn. Độc tính của nó … có lẽ Triển huynh đệ hiểu rõ hơn ta. Nhưng ta cũng có thể chắc chắn rằng chất độc trong cả hai viên sáp này chỉ là một loại.
Miêu Cương Bá chủ Triển Quân nhận lấy viên sáp từ tay Tây phương Bá chủ, xem xét cẩn thận, đoạn cười nói :
- Đây chẳng qua chỉ là loại chất độc thông thường, chẳng có chi lợi hại. Người nào có nội lực trên Hoa giáp, nếu lỡ trúng phải chỉ cần vận công dùng Tam muội chân hỏa thiêu rụi chất độc trong nội thể là xong.
Đối với bọn họ, có công lực trên Hoa giáp cũng chẳng có chi đặc biệt. Nhưng giới vũ lâm có mấy người có được công lực trên Hoa giáp. Giang Thừa Phong hỏi :
- Thế thời gian phát tác là bao lâu ạ ?
Triển Quân đáp :
- Bao lâu ư ? Đối với người bình thường thì gần như là ngay tức khắc. Vừa trúng độc là nạn nhân sẽ chết ngay. Nhưng nếu người trúng độc công lực thâm hậu thì thời gian phát tác có thể sẽ lâu hơn, đủ để vận công giải trừ chất độc.
Ngẫm nghĩ giây lát, y lại nói thêm :
- Chất độc này không có thuốc giải. Nhưng có điều đó cũng chưa phải là vấn đề đáng quan tâm.
Tây phương Bá chủ hỏi :
- Thế vấn đề nào mới đáng phải quan tâm ?
Triển Quân nói :
- Vấn đề là ở chỗ chất độc này được chiết xuất từ loại độc xà chỉ sống được ở vùng Cam, Thiểm. Vậy kẻ dụng độc phải là cao thủ trong vùng này. Nhưng huynh không nhận biết được gã tất gã cũng có chỗ đáng quan tâm.
Tây phương Bá chủ nghe qua tức thì biến sắc. Chuyện xảy ra trên địa bàn của y mà y lại chẳng hay biết gì hết. Và chủ nhân của thứ chất độc này là nhân vật thế nào, có mưu đồ bất lợi gì cho y chăng ? Càng nghĩ, y càng thấy bất an. Giây lâu, y mới hỏi lại :
- Huynh đệ có chắc là nguồn gốc của nó chỉ có ở vùng Cam, Thiểm hay không ?
Triển Quân gật đầu nói :
- Tiểu đệ nghĩ rằng mình đã không nhận lầm. Loại độc xà này nếu mang đi nơi khác thì khó sống được quá nửa tháng.
Nói đến đây, Triển Quân cau mày ngẫm nghĩ giây lát, rồi lại quay sang Giang Thừa Phong hỏi :
- Nếu ta đoán không lầm thì bọn này chính là Thông Thiên Giáo mà có lần huynh đệ đã nói với ta ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu trong khi mọi người lại lộ vẻ ngạc nhiên. Đông phương Bá chủ nói :
- Danh hiệu Thông Thiên Giáo chỉ mới được nhắc đến độ hơn tháng nay, nhưng đâu đâu cũng đều nghe người thiên hạ bàn tán về nó. Chỉ có điều, giáo phái này hành sự quá thần bí. Chưa ai hiểu rõ về nó cả.
Nam phương Bá chủ cũng gật gù, tỏ vẻ tán đồng lời nhận xét của Đông phương Bá chủ. Các cuộc tranh chấp giữa Thái Chính Cung và Thông Thiên Giáo chủ yếu diễn ra trên địa bàn của hai người nên hai người họ đã được nghe nhắc đến nhiều. Nghe nói vậy, Triển Quân đắc ý nói :
- Vậy mà đệ cũng biết được chút ít đấy. Mọi người có biết tôn chỉ của Thông Thiên Giáo là gì không ?
Các vị Bá chủ giật mình sửng sốt, vì Triển Quân ở tận đất Miêu Cương xa xôi, sao lại có thể biết được việc này, trong khi những người ở Trung Nguyên lại không hề hay biết. Tây phương Bá chủ chính là người quan tâm đến vấn đề Thông Thiên Giáo nhiều nhất, nên vội hỏi ngay :
- Tôn chỉ của bọn chúng là gì thế ?
Triển Quân đáp :
- Độc bá võ lâm. Thống nhất giang hồ. Các huynh thấy bọn chúng có ngạo nghễ quá không ?
Mọi người giật mình kinh hãi. Tây phương Bá chủ thầm lo lắng, trong khi Đông phương Bá chủ cười nhạt nói :
- Láo thật nhỉ ! Dám cả gan mưu toan thống nhất giang hồ ư ?
Lời nói của lão cũng tương tự như lời của Triển Quân khi mới nghe qua tôn chỉ của Thông Thiên Giáo, đúng là anh hùng tương thức, nên có ý nghĩ giống nhau. Đoạn lão lại nhìn Triển Quân nói thêm :
- Tin tức này chắc là Lân đệ đã nói cho huynh đệ biết chứ gì ?
Triển Quân thấy lão đã nhìn ra nội tình đành ngượng ngùng gật đầu. Lão liền nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Lân đệ. Bọn Thông Thiên Giáo đó là bọn nào, thực lực ra sao ?
Chàng khe khẽ lắc đầu, đáp :
- Tiểu đệ cũng không hiểu rõ cho lắm. Nhưng theo tiểu đệ nhận thấy, bọn chúng đã dám ngông cuồng như thế tất phải có chỗ sở cậy. Nếu không thì đã chẳng dám công nhiên đối địch với toàn giới giang hồ.
Mọi người lẩm nhẩm gật đầu. Chàng lại nói tiếp :
- Theo tiểu đệ suy đoán, nhân vật đứng đằng sau hậu thuẫn cho Thông Thiên Giáo hẳn phải thuộc Thế Ngoại. Chứ người thuộc Vũ Nội sẽ không hành động như thế. Mà bọn người vũ lâm cũng không có gan ấy đâu.
Mọi người gật