Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ bảy mươi sáu
CẦM THỦ LĨNH KỲ MƯU THOÁI ĐỊCH
NAM DƯƠNG THÀNH TỬU QUÁN BẾ MÔN
Nguồn : Tàng Thư Viện
Nam Dương thành ngoại.
Một ngôi cổ miếu nằm ẩn khuất trong một cánh rừng là trú sở tạm thời của bọn Thông Thiên Giáo ở Nam Dương. Giang Thừa Phong lại tiếp cận nơi đó. Chàng không ẩn mình trên tàn cây mà hạ thân xuống mái ngói của ngôi cổ miếu. Sau đó chàng nhẹ nhàng giở một viên ngói ra, quan sát sự vật bên dưới. Trong ngôi miếu, trên bàn thờ chỉ đốt một ngọn nến bé nhỏ. Dưới ánh sáng lờ mờ, một người mặc áo đen, mày rậm mắt hổ, diện mục uy nghi đang ngồi dựa vào vách miếu, hai mắt lim dim. Chắc gã này chính là tên phó đường chủ Bắc đường, kẻ được bọn thuộc hạ gọi là phó tòa.
Giang Thừa Phong khẽ bóp vụn một mảnh ngói, rồi nhẹ nhàng vung tay ném thẳng vào tên hắc y nhân đang ngồi trong miếu. Gã ta không ngờ có chuyện này xảy ra nên chẳng kịp phản ứng, mấy huyệt đạo quan trọng đều bị điểm trúng, lập tức ngất đi. Giang Thừa Phong đã biết chắc rằng tuy trong khu rừng này có rất nhiều người canh phòng, nhưng tại đây hiện chỉ có một mình tên này. Thế nên, chàng chẳng cần e dè, lập tức vạch mái ngói phóng xuống.
Chàng đưa mắt quan sát xung quanh một lượt, rồi lấy từ trong người ra một tấm thiếp, đặt trên bệ thờ, dùng một mảnh ngói chặn lại cho khỏi bay mất. Tấm thiếp này chàng đã viết sẵn từ trước, trong đó đại khái viết rằng :
“Bản cung không muốn và cũng không hơi sức đâu đi can thiệp vào những chuyện tranh chấp trong vũ lâm. Dù cho có kẻ nào đó muốn xưng hùng xưng bá hay gây náo loạn vũ lâm thì việc đó cũng chẳng liên can gì đến bản cung.
Nhưng nếu như có kẻ dám xâm phạm đến lợi ích của bản cung thì bản cung nhất định không bỏ qua. Phùng Thế Tập là môn hạ bản cung phụ trách các việc kinh thương tại vùng này. Hễ kẻ nào gây sự với họ Phùng thì cũng tức là gây sự với bản cung. Mà trước nay bản cung đối với kẻ địch chẳng nể nang bao giờ.
Bọn Thông Thiên Giáo các ngươi đã mấy phen gây hấn với bản cung. Không lẽ định cùng bản cung quyết chiến đến cùng hay sao. Đúng ra, theo thông lệ thì bản cung sẽ tiêu diệt tất cả những tên hiện diện tại thành Nam Dương này. Nhưng, vì đức hiếu sinh, nay chỉ tạm bắt giữ mấy tên đầu não, xem như cảnh cáo.
Nếu từ nay các ngươi thay đổi thái độ, không tiếp tục gây hấn với bản cung nữa thì bản cung cũng sẽ chẳng cần biết đến những việc làm của các ngươi trong vũ lâm. Nước sông không phạm nước giếng. Thủy hỏa không thể đứng chung. Các ngươi muốn làm nước sông nước giếng hay làm nước với lửa thì tùy.
Hãy suy xét thật kỹ, để khỏi hối về sau.
Thái Chính Cung lưu tự."
Xong đâu đấy, Giang Thừa Phong mới xách tên phó đường chủ lên, theo lỗ hổng trên mái ngói phóng ra ngoài. Sau đó, chàng đến tàn cây chỗ đặt tên Tân hộ pháp khi nãy. Rồi hai tay xách hai tên, chàng ung dung rời khỏi khu rừng.
Bọn môn hạ Thông Thiên Giáo canh gác phía ngoài vẫn chẳng hề hay biết những chuyện vừa xảy ra bên trong. Nhưng chỉ đến sáng mai thôi, khi bọn chúng đến tập hợp theo lệnh của tên phó đường chủ, tất sẽ phát hiện ra chuyện không hay, và có lẽ sẽ trải qua một phen kinh hoàng khiếp đảm.
Thành Nam Dương.
Mới vừa sáng sớm, trên các đường phố, quang cảnh vô cùng nhộn nhịp. Các hàng quán dọc hai bên đường đang hối hả bày hàng, hầu như tất cả đều bắt đầu một ngày mới với tâm trạng vui vẻ, mong muốn cả ngày được buôn may bán đắt.
Trên con đường rộng rãi và đẹp nhất, người qua kẻ lại tấp nập đông đúc, người mua kẻ bán ồn ào náo nhiệt. Trong số đó có không ít các nhân vật vũ lâm, mặc đủ loại sắc phục, mang vác đủ thứ vũ khí, nhởn nhơ đầy đường. Và nơi náo nhiệt nhất thường vẫn là các trà lâu tửu quán tọa lạc hai bên đường. Người vũ lâm thường quen ăn to nói lớn, và khi đã có chút rượu vào thì sự ồn ào tưởng không cần phải nói cũng đủ biết.
Mọi sinh hoạt vẫn diễn ra như mọi ngày.
Đột nhiên, chúng nhân nghe có tiếng hô dẹp đường. Từ cổng thành phía Nam rầm rộ tiến vào một đoàn xa mã nghi trượng trang nghiêm tề chỉnh. Hai tấm biển “Tĩnh túc” và “Hồi tỵ” khiến ai trông thấy cũng phải nhường lối.
Nhân mã uy nghi hùng tráng. Xa giá lộng lẫy sang trọng. Cờ phướng chỉnh tề. Lọng tán trang nghiêm. Thật có phong khí vương giả.
Đoàn xa giá dừng lại trước một tòa tửu lâu cũng khá là cổ kính, có lẽ đã lâu đời rồi, bảng hiệu thếp mấy chữ vàng : “Nhất Phẩm Hương tửu lâu”, nét chữ thanh thoát, bút pháp danh gia. Tòa Nhất Phẩm Hương này hẳn phải là một hiệu ăn danh tiếng nên thực khách đông nghẹt, khắp các tầng lầu đều gần như chật hết chỗ.
Thấy khí thế cùng nghi vệ của đoàn xa giá, lão chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị kinh hãi vội vã chạy ra đón tiếp. Lão chưởng quầy cúi mình sát đất cung kính nói :
- Các vị đại nhân quang lâm làm cho tệ điếm vô cùng vinh hạnh. Tiểu lão xin cầu chúc các vị đa phúc đa thọ, khí vận hanh thông …
Một trong hai vị tướng quân vận kim khôi kim giáp, lưng đeo bảo kiếm, uy nghi đường bệ xua tay ngắt lời, hỏi :
- Nghe nói quán của ngươi nổi tiếng nhất thành. Vương thượng muốn dùng bữa ở đây. Ngươi hãy mau thu xếp.
Lão chưởng quầy khẽ đưa mắt liếc nhìn đám thực khách đông nghẹt trên các tầng lầu, trong số đó lại có không ít các nhân vật vũ lâm mang đao vác kiếm. Nhiều người trong bọn dáng vẻ hung bạo đáng sợ tựa như hung thần ác sát. Lão thầm phân vân lo lắng. Đuổi đám người kia đi thì thật không ổn, nhưng trái vương mệnh thì cũng không xong. Lão ấp a ấp úng nói :
- Việc này … việc này …
Viên tướng kia hắng giọng hỏi :
- Vậy là sao ? Ngươi không muốn đón tiếp vương thượng ư ?
Lão chưởng quầy cả sợ, hớt hãi nói :
- Dạ. Không … không …
Một thanh âm hiền hòa từ trong xe nói vọng ra :
- Trên lầu đông quá. Xem chừng đã không còn một chỗ trống. Chúng ta đi nơi khác cũng được. Đừng vì một bữa ăn mà phiền nhiễu bách tính.
Thanh âm hiền hòa kia không phải ai khác, mà chính là Giang Thừa Phong. Còn viên tướng là Vũ Uy tướng quân Trương Cát. Tính Giang Thừa Phong vốn ôn hòa nhân hậu nên thường không muốn sinh sự thị phi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu. Trương Cát liền vội nói :
- Thuộc hạ xem những hàng quán quanh đây cũng đều đã đông nghẹt thực khách cả. Nếu vương thượng không muốn phiền nhiều đến bách tính thì chỉ e sẽ không tìm được chỗ dừng chân.
Giang Thừa Phong nói :
- Sinh ý ở đây có vẻ hưng vượng quá nhỉ ?
Trương Cát quay lại hỏi lão chưởng quầy :
- Ngày thường ở đây cũng vẫn đông đúc thế này à ? Hay là có sự gì bất thường ? Bọn người mang đao vác kiếm kia xem chừng không phải là lương dân bách tính, mà có lẽ là bọn giang hồ lãng tử. Nếu như không có sự kiện gì đặc biệt thì chắc bọn chúng cũng chẳng tụ họp đông đảo thế này đâu.
Một tên đại hán thô mãng lưng giắt đại đao đang ngồi trên tầng lầu thứ hai nghe giọng điệu trịch thượng của Trương Cát, lộ vẻ bất mãn, quát hỏi :
- Ngươi bảo ai không phải là lương dân bách tính ?
Trương Cát ngước mắt nhìn lên, nhìn gã, cười nhạt nói :
- Chính là lũ người như ngươi đấy.
Tại một bàn đặt trong góc khuất, một văn sĩ trung niên vóc người cao gầy, ánh mắt âm hiểm cất giọng âm trầm :
- Thiên hạ có kẻ này người khác. Các hạ nói như thế chẳng phải là vơ đũa cả nắm hay sao.
Trương Cát cười nhạt nói :
- Lũ người các ngươi không lo làm ăn lương thiện, quanh năm suốt tháng chỉ chuyên đi sinh sự khắp nơi, gọi là lương dân bách tính thế nào được ?
Bất thần nghe những tiếng quát tháo giận dữ, rồi từ trên lầu có hai vật lạ bay nhanh xuống hướng thẳng vào họ Trương. Nếu nhãn quang tinh tường một chút thì có thể nhận được hai vật ấy là một chiếc chung sứ và một đôi đũa tre.
Lão chưởng quầy kinh hãi thất thần. Nếu bọn thực khách của lão mà đắc tội với mấy vị tướng gia đại nhân đây thì từ nay lão khó mà yên ổn làm ăn được nữa. Lão sợ quá đến sững người, tay chân bủn rủn, không kịp phản ứng gì cả. Trong lúc đó thì hai vật kia đã bay gần đến đích.
Giữa lúc ấy, Trương Cát chỉ phẩy nhẹ bàn tay. Một luồng kình lực hùng hậu phát ra đẩy bắn hai vật kia trở lại theo đường cũ, tốc độ nhanh hơn gấp bội.
Một tiếng “bốp” và một tiếng “phụp”
Chiếc chung sứ đã giáng thật mạnh vào mặt gã đại hán thô mãng, làm bể mũi và gãy mất hai chiếc răng. Mũi miệng gã đầy máu tươi, trông thật ghê sợ. Nhưng gã vẫn còn may mắn hơn văn sĩ trung niên.
Đôi đũa bay đến gần văn sĩ trung niên thì đột nhiên tách đôi, rồi cùng lúc ghim vào hai bả vai hắn ta. Không chỉ có thế, dư lực còn đẩy hắn bật ngửa ra sau dựa lưng vào vách lầu, và hai chiếc đũa đã ghim luôn vào vách ván như đóng đinh. Tình trạng này khiến những người hiện diện đều kinh hãi thất sắc.
Ở bên dưới, Trương Cát như chẳng thèm chú ý đến kết quả, trừng mắt nhìn lão chưởng quầy, hất hàm hỏi :
- Thế nào ? Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta ?
Lão chưởng quầy nghe gọi sực tỉnh, run lẩy bẩy nói :
- Bẩm … bẩm tướng gia đại nhân … Các vị … các … bọn họ không phải là người bản thành. Bọn họ đến đây là để … để … đi xem bọn người thần bí nào đó đang tìm Phùng đại gia tầm thù.
Trương Cát hắng