Cơ nhi cùng Liễu Tinh Kim sóng vai đi trên con đường mờ tối, hai cái bóng một lớn một nhỏ, một ột thấp thản nhiên đan vào nhau, nhìn qua cũng tương đối hài hòa.
” Tinh Kim, ngươi thấy Phạm công tử thế nào?” Cơ nhi quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng trong đêm đen.
” Ngươi muốn nói mặc nào? Tướng mạo? Tài hoa?” Liễu Tinh Kim nhếch môi.
” Hắn trưởng thành rất được, giống một tiên nhân, há há” Cơ nhi nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú đẹp như bạch ngọc thì cười trộm trong lòng, nhìn thích thiệt.
” Hừ! Ngươi coi trọng tên tiểu bạch kiểm* đó hả?” Tinh Kim phát hiện trong lòng mình chua loét.
” A?” Đầu Cơ nhi lập tức đầy hắc tuyến, không ngờ Tinh Kim cũng có thể nói ra ba chứ tiểu bạch kiểm, “Gì mà tiểu bạch kiểm, khó nghe thế? Muốn nói tiểu bạch kiểm thì Vương gia còn giống hơn. Ta đang nói về tài hoa, chúng ta đã kiếm được bảo vật, hắc hắc.”
“Là ngươi kiếm được bảo vật” Tinh Kim lạnh lùng hừ một tiếng.
“Ách, hì hì, ta và ngươi là người một nhà rồi” Cơ nhi lấy lòng kéo kéo cánh tay cường tráng của hắn, Tinh Kim muốn giãy ra nhưng thật ra trong lòng cũng hơi tiếc, hai người cứ cù cưa như thế mà về tới Tuyết Viện.
Vừa định tách ra trở về phòng của riêng mình thì đột nhiên nghe tiếng mái ngói nóc nhà bị bể, Tinh Kim biến sắc, lập tức ôm lấy Cơ nhi nhảy lên xà nhà trong phòng khách.
“Có người tới”Tinh Kim vừa nghe tiếng bước chân kia liền biết có người đang đi vào trong viện.
Cơ nhi trốn ở trong lòng hắn cảm thấy rất an toàn, không sợ chút nào, mắt to đen lúng liếng nhìn thẳng khe hở ở cửa chính.
Quả nhiên có một bóng đen nhảy xuống, che mặt, không chần chờ nhảy ngay vào phòng, Cơ nhi thấy chân người đó hình như có vấn đề, thấy hắn hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, bỗng nhiên nhảy lên thanh ngang ngay trên cửa chính nằm úp sấp, hình như đang tránh người nào.
Trong nháy mắt trước cửa lại rớt xuống hai bóng đen, trên tay là trường kiếm sáng chói khiến Cơ nhi bất giác rụt lui càng sâu vào lòng Tinh Kim, cổ nhân sao lại hở chút là lấy hàng nóng ra chơi vậy, rất dễ gây tai nạn chết người nha.
“Hử, người đâu? Nhất định là trốn đâu đây! Lục soát” Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên.
” Hắn bị thương nên chắc không chạy xa, nhất định ở trong viện này, cẩn thận đừng kinh động chủ nhân” Âm thanh tên còn lại.
” Ngươi ngốc thế, đây là Phiêu Vũ Viện, giờ này cô nương còn đang tiếp khách” Âm thanh trầm thấp khiến Cơ nhi thấy có hơi quen tai.
“Vậy tìm nhanh lên, ta cũng không tin hắn có thể chạy thoát” Hai người lập tức nhảy vào phòng khách, sau đó nhẹ nhàng kiểm tra từng phòng trong.
Đột nhiên một giọt gì đó nhiểu xuống ngay tại chỗ sáng ở cửa, Cơ nhi trợn to mắt, hình như là vết máu, xem ra chân người nọ bị thương, vết máu nhỏ xuống rất dễ bị phát hiện nha.
Cơ nhi khẽ kéo kéo quần áo Tinh Kim, Tinh Kim nhìn nàng lắc đầu nên Cơ nhi lập tức trật tự lại.
Hai gã hắc y nam tử nhìn từng gian phòng rồi nhìn nhau lắc đầu.
” Ngươi xem này, đây là gì thế?” Chỉ thấy trên tay một gã đang cầm áo ngực màu trắng của Cơ nhi, Cơ nhi vừa nhìn thiếu chút nữa la hoảng lên.
” Không biết, rất kỳ quái, chắc dùng để trói người, lẽ nào cô nương ở đây thích trò đó?” Nam tử giọng trầm cầm lấy áo ngực, đứng lên ngẩng đầu nhìn chỗ sáng ngoài cửa một chút rồi trả lời như vậy, Cơ nhi chợt cười, đột nhiên phát hiện cả người Liễu Tinh Kim cứng ngắc, sau đó dưới mông nàng có gì