Trong lòng Cơ nhi sửng sốt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trở nên khẩn trương khác thường “Tần, Tần đại ca, ngươi, ngươi sẽ không nghĩ ép buộc Cơ nhi chứ?”
” Cơ nhi, nàng nói cái gì vậy, Tần đại ca là thật tâm thích nàng thì làm sao ép buộc nàng chứ, chỉ là muốn Cơ nhi cho Tần đại ca một cơ hội” Tần Chân khẩn cầu nhìn Cơ nhi.
“A, ha ha, Tần đại ca đừng ngồi gần như thế, Cơ nhi không quen lắm, có chuyện gì chậm rãi nói” giọng điệu Cơ nhi mềm nhẹ, cơ thể khẽ di chyển đem cái ghế của mình cách xa hắn một chút.
” Ai, hảo” Tần Chân thở dài đáp ứng một tiếng, sau đó ngồi trở lại ghế lúc đầu, lười nhác nằm xuống nhưng một đôi con ngươi đen vẫn nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần động lòng người của Cơ nhi.
Cơ nhi lúc này mới thả lỏng, cũng tự lui vào trong ghế bành khẽ cười nói, “Tần đại ca, ngươi vì sao thích xem nữ tử nhảy múa?” Cơ nhi cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện.
” Bởi vì nữ tử biết khiêu vũ là đẹp nhất, vóc người tốt, khí chất tốt, tinh ranh khéo léo, hơn nữa kỹ thuật nhảy đều có thể tác động lòng người, nhưng mà từ lần trước nhìn vũ đạo của Cơ nhi thì Tần đại ca đối với các cô nương nhảy múa khác không hề … cảm thấy hứng thú nữa” Tần Chân nhớ lại lúc ấy, nhớ tới vũ đạo buộc chặt tâm hồn kia.
“A, khoa trương tới vậy sao?” Cơ nhi có hơi đắc ý.
“Thật mà, Cơ nhi dường như khiến điệu vũ kia có linh hồn, lúc đó Tần đại ca chỉ cảm thấy tâm đau thật đau, cho tới bây giờ chưa hề xem vũ khúc nào có thể khiến Tần đại ca chấn động như vậy, Cơ nhi, nàng thật sự là một thiên tài nhảy múa” Tần Chân sợ Cơ nhi không tin, lập tức ngẩng đầu lên biểu hiện sự nghiêm túc của hắn.
“Hi hi, vậy là tốt rồi, bằng không Cơ nhi mang tiếng chết, Tần đại ca, ngươi xem qua rất nhiều cô nương nhảy múa đúng không? Ngươi nói xem một tháng sau Cơ nhi lên đài biểu diễn có thể một lần thành danh không, dù sao trong nghề này có nhiều cô nương biết nhảy múa lắm.”
“Đương nhiên sẽ, điệu nhảy của Cơ nhi là hay nhất mà Tần đại ca từng xem, nhưng mà….” Tần Chân ngập ngừng.
“Nhưng mà cái gì?” Cơ nhi tò mò hỏi, nàng cần ý kiến, bởi vì nàng không biết về cổ đại, sôi nổi và tự tin cũng không chắc sẽ thành công.
“Nhưng mà nam nhân đi kỹ viện đều là tầm hoan mua vui, điệu vũ của Cơ nhi quá ưu thương, không thích hợp lên đài biểu diễn” Lời này của Tần Chân không hề sai.
“Hì hì, đó là hiển nhiên, Cơ nhi sẽ không nhảy điệu vũ thương cảm thế đâu, ngoại trừ cái này còn có cái gì Cơ nhi cần chú ý không?” Cơ nhi khiêm tốn thỉnh giáo, Tần Chân mặc dù phong lưu bất kham nhưng phương diện này hắn quả thật là một chuyên gia.
“Ha ha, lẽ nào Cơ nhi không tự tin vào bản thân sao?” Tần Chân cầm lấy chén trà trên bàn đưa cho Cơ nhi, tự mình cũng uống một hơi cạn sạch.
“Không phải không tự tin, chỉ muốn hiểu rõ hơn chút thôi, Cơ nhi còn nhỏ nên không có kinh nghiệm về việc này lắm” Cơ nhi vui vẻ uống trà, nghĩ thầm ý tứ của nàng đã rất rõ rồi.
“Thêm một tháng là Cơ nhi được mười lăm tuổi nhỉ?” Tần Chân cầm một hạt dẻ đút Cơ nhi, sau đó tự bốc một ít đậu phộng.
“Vâng, Cơ nhi chuẩn